Nói xong, Giang Tiểu Bạch làm ra vẻ bất lực và thương tiếc, lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi: “Tôi không hiểu rõ lắm, cô muốn tôi đi ra nói rõ ràng về chuyện gì? Tôi có hơi ngốc, không thì cô trực tiếp nói thẳng ra có được không?”
Vẻ mặt của Giang Tiểu Bạch càng trông có vẻ ngây thơ, càng bày ra dáng vẻ bản thân mình chuyện gì cũng không biết, lửa giận của Giang Mai càng trở nên lớn hơn.
Mà Giang Hữu ở một bên nhìn thấy Giang Tiểu Bạch dùng cách như thế này để đối phó với Giang Mai, không khỏi cụp đôi mắt xuống mà thản nhiên cười nhạt.
Xem ra, cô ấy định dùng biện pháp nói khích rồi.
Giang Mai càng nổi giận, thì Giang Tiểu Bạch lại càng bình tĩnh, như vậy Giang Mai sẽ càng mất mặt trước mắt những bậc cha chủ, tuy rằng làm như vậy có vẻ hơi hèn hạ, nhưng mà anh ta lại trông có vẻ hứng thú muốn xem đang xảy ra chuyện gì?
Ai bảo bản thân Giang Mai cứ mãi gây chuyệnlung tung chứ.
“Giang Tiểu Bạch, cô không cần phải giả vờ nữa, rõ ràng cô đều nghe thấy những lời mà tôi nói khi nãy rồi, bây giờ cô còn muốn tôi nói rõ ra, chẳng lẽ cô không cảm thấy xấu hổ sao? Để cho chú ba thím ba nuôi cô, cô cũng sắp ba mươi tuổi rồi, cũng không phải là trẻ con nữa.
Những người ở xung quanh nghe cuộc trò chuyện của hai người, lại so sánh dáng vẻ của cả hai một chút.
Giang Tiểu Bạch bình tĩnh như thường, Giang Mai lớn tiếng kêu là, đúng thật đã phân rõ cao thấp rồi.
Mà người vợ của đứa con thứ hai, cũng chính là mẹ của Giang Mai vẫn luôn chú ý đến diễn biến ở xung quanh, sau khi nhận thấy ánh mắt của mọi người nhìn về đứa con gái của mình lại mang theo một tia xem thường, đã nhận ra chiều hướng phát triển của vụ việc không đúng, liền vội vàng mà lặng lẽ kéo lấy tay của Giang Mai.
“Mai Mai, đừng có phá nữa, con đang làm cái gì ở một nơi như thế này vậy?”
Giang Mai rút cánh tay của mình ra: “Mẹ, con chỉ là muốn nói một câu công bằng cho chú ba và thím ba mà thôi, bọn họ cũng chưa sinh được con trai, bây giờ đứa con gái lại bê bết như vậy, con không thể nhịn nổi nữa.”
Khóe miệng của Giang Tiểu Bạch lại co giật, bởi vì Giang Mai lại dám nói cô ấy đã sắp ba mươi rồi.
Thôi xin đi, cô ấy vừa mới đầu hai mươi thôi đấy?Cái gì gọi là đã sắp ba mươi rồi.
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch chế nhạo mà cười lên, sau đó nói: "Giang Mai, chúng ta là người cùng tuổi, cô cảm thấy cô là một người ba mươi tuổi, nhưng mà tôi lại không hề cảm thấy như vậy đâu.
Nhưng mà cô muốn bênh vực mà lấy lại công bằng thay cho ba mẹ của tôi, vậy thì chúng ta hãy nói cho rõ ràng đi.
Nghe giọng điệu của cô, hình như là đang vô cùng có ý kiến đối với việc ba mẹ tôi sinh ra một đứa con gái nhỉ?”
Nhắc đến việc này, Giang Mai liền ra vẻ kiêu ngạo mà nói: “Vốn dĩ là như thế, mọi người ai cũng biết được, bất hiếu có ba điều, một điều trong đó chính là không sinh được con trai, cả nhà cô chỉ có một đứa con gái là cô, cô còn trông thua kém đến như vậy” “Ồ, vậy ý của cô chính là, phụ nữ không bằng đàn ông rồi?"
Giang Mai có anh trai, vì vậy lúc này cô ta đứng thẳng người lên mà nói: “Tôi chỉ biết là, tôi có anh trai, nhưng mà cô không có.” “Ha.” Giang Tiểu Bạch cười một cách lạnh lùng: “Giang Mai, bản thân cô chính là con gái, lại không cảm thấy tự hào về chính mình, ngược lại cảm thấy tự hào cho đàn ông, cô đặt tất cả những người phụ nữ chúng tôi có mặt ở nơi này ở chỗ nào rồi? Đặt bà nội ở chỗ nào rồi?”
Giang Tiểu Bạch ném vấn đề này sang cho cụ Giang.
Cô ấy biết rất rõ, tuy rằng cụ Giang tỏ vẻ không hài lòng với cả nhà của cô ấy, nhưng mà từ trước đếngiờ chưa từng nói thẳng ra rằng không sinh được con trai chính là bất hiếu, nhưng mà hôm nay Giang Mai lại trực tiếp nhắc đến.
Vì vậy Giang Tiểu Bạch liền trực tiếp mang đề tài này mà nói cô ta.
Hiển nhiên, khi Giang Mai nghe thấy được câu nói cô ta đặt bà nội ở chỗ nào, cô ta liền cảm thấy hơi hoảng loạn, vô thức mà nhìn về phía cụ Giang.
Cụ Giang cũng bị Giang Tiểu Bạch dẫn vào bẫy, lúc này nhìn về Giang Mai với ánh mắt không vui.
Giang Mai cảm thấy hoảng loạn, vội vàng giải thích nói: “Bà nội, ý của cháu không phải như vậy, bà nội đã sinh ra ba người con trai giỏi giang đến như vậy, bà nội chắc chắn cũng rất giỏi giang.
Cô ta đã thuyết phục được cụ Giang, nhưng mà những người có mặt ở bên cạnh lại cảm thấy khó chịu.
“Giang Mai, lời nói này của cô, chẳng lẽ chúng tôi không sinh được con trai là sai à? Một đứa con gái như cô, còn là đứa trẻ của thế hệ mới, sao lại có suy nghĩ cứng nhắc đến như vậy?” “Ôi trời a, một đứa con gái như cô sao lại có suy nghĩ đáng sợ đến như vậy chứ? Có phải sau này khi cô gả đi không sinh được con trai, cô liền không còn mặt mũi để mà sống tiếp à?” “Người vợ của đứa con thứ hai nhà họ Giang cũng thật là, dạy dỗ con gái như thế nào vậy? Không chỉ quấy rối ở một nơi như thế này, còn ở trước mặt mọi người mà đâm dao về phía chị em họ hàng của mình, còn hạ thấp phụ nữ chúng ta nữa chứ."“Đây là chuyện mà người làm được à?” Âm thanh bàn tán càng ngày càng lớn, đều là sự bất mãn đối với Giang Mai.
Cô ta đã hoàn toàn hoảng loạn, muốn giải thích lại cảm thấy bất lực, nói ra một câu thì người khác liền mằng cô ta một câu, cuối cùng Giang Mai lớn tiếng hét lên, trực tiếp chỉ thẳng vào Giang Tiểu Bạch.
“Là cô ta! Là cô ta dẫn tôi vào bẫy đấy, Giang Tiểu Bạch, cô cố tình dẫn tôi vào cái bẫy này, chính là cô muốn khiến cho mọi người đều mắng nhiếc tôi.”
Giang Tiểu Bạch ra vẻ ngạc nhiên: “Giang Mai, chuyện này sao có thể là tôi dẫn cô đi vào bẫy được chứ? Nếu như cô không nghĩ như vậy, tôi hoàn toàn không thể nào ép cô nói ra được.” “Đứa con gái này, tuổi còn trẻ như vậy, lại đối xử ác độc với chị em nhà mình như thế?” “Đang ghen tị nhỉ? Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch xinh đẹp như vậy, vì vậy mới cảm thấy khó chịu trong lòng nhì? Mọi người nhìn gương mặt của cô ta xem, chiếc mũi đó được nâng kìa, chiếc cằm đó được sửa kìa “Thì ra là như vậy, nhưng mà các cô đừng nói, Giang Tiểu Bạch này đúng thật rất xinh đẹp, hoàn toàn là thừa hưởng từ vẻ đẹp của mẹ cô ấy đấy.”
Miệng lưỡi của phụ nữ là rất đáng sợ đấy, đặc biệt là trong việc cười nhạo người khác này, hơn nữa khi đối xử với người cùng giới, chỉ cần muốn nói ra, hoàn toàn biết được nơi nào là chỗ đau của đối phương.
Vì vậy mọi người vẫn luôn tấn công vào nhữngđiểm yếu của Giang Mai, Giang Mai bị nói như vậy ở trước mặt mọi người, vành mắt lập tức đỏ lên, nước mắt cũng sắp chảy xuống rồi, sau đó cô ta chạy đến trước mặt cụ Giang, vừa khóc vừa nói: "Bà nội.…....… Dù sao trước kia cụ Giang cũng rất cưng chiều cô ta, cũng cảm thấy không hài lòng đối với Giang Tiểu
Bach.
Bây giờ nhìn thấy đứa cháu gái của mình khóc thành như vậy, như hoa lê lấm tấm hạt mưa, không khỏi cau mày lại mà nhìn về phía Giang Tiểu Bạch, trầm giọng nói: “Tiểu Bạch, cho dù có thế nào đi chăng nữa, hai người cũng đều là chị em, cô không nên dẫn dắt mọi người cùng nhau mắng Giang Mai như vậy, con bé chỉ là một đứa con gái.
Giang Tiểu Bạch vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy không nói nên lời.
Hai người bọn họ là chị em? Vậy khi cô ta muốn khiến cho mọi người phỉ nhổ mình, sao lại không suy nghĩ đến hai người bọn họ là chị em?
Hơn nữa, chỉ có Giang Mai là con gái? Chẳng lẽ Giang Tiểu Bạch cô ấy là một đứa con trai à?
Đương nhiên những lời cãi cự này, Giang Mai cũng rất ngại mà trực tiếp nói thẳng trước mặt cụ Giang.
Cô ấy chỉ cười lên một cách thản nhiên, âm thanh và giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn mấy lần.
“Bà nội, bà đừng có hiểu lầm cháu, cháu không hề dẫn dắt mọi người mắng Giang Mai, chỉ là cô ấy là một người con gái, lại chê cười những người con gáiimg.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...