**********
“Ây da, đó là con gái của tôi, tôi muốn nói sao thì kệ tôi đi, ông cũng đừng quá nhiều chuyện như thế."
Ba Chu: "..."
Được rồi, ông tốt nhất vẫn là không nên nói đạo lý cùng với phụ nữ.
“Nói đến cùng thì con gái chúng ta đã biết yêu đương rồi, gần nhất chúng ta cần phải chú ý đến con bé một chút."
Ba Chu rất muốn nói với vợ mình nên chừa chút không gian cho con gái, nhưng ông chỉ là nghĩ trong lòng vẫn không có nói ra, rốt cuộc thì hai mẹ con vẫn thân thiết với nhau hơn một chút so với ông, có một số việc bọn họ có thể cho nhau lời khuyên dễ dàng hơn.
Tiểu Nhan cả ngày này vẫn chưa ăn cái gì, có thể là do tâm tình con bé hưng phấn quá mức, cho nên một chút cũng không cảm thấy đói, ngược lại cảm thấy tinh lực tràn trề.
Sau khi cô tắm rửa xong thì đi thử váy.
Cư nhiên ngoài ý muốn phát hiện váy thế mà rất vừa người, vừa vặn từ vòng eo lên đến bả vai.Mẫu thiết kế của nhà thiết kế này thật sự rất là tùy hứng, không chỉ là thiết kế mẫu cho phụ nữ, hơn nữa chỉ làm một số đo duy nhất, mỗi tác phẩm của anh cũng chỉ có duy nhất một mẫu mà thôi, tuyệt đối sẽ không lại làm thêm mẫu thứ hai có thiết đồng dạng với mẫu đầu tiên.
Cho nên sau khi mặc chiếc váy này vào, Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, điều đó nói lên rằng dáng người của cô vẫn ổn lắm chứ.
Thật sự may mắn vì nếu cô mà béo thêm một chút thì chiếc váy sẽ bó sát người cô mất.
Càng nghĩ Tiểu Nhan càng cảm thấy may mắn vì hôm nay cô đã không ăn cơm, nếu như hôm nay mà ăn nhiều chút thì bụng cô sẽ phình ra mất, đến lúc đó cực kỳ khó coi chết đi được.
Buổi tiệc được tổ chức vào ngày mai, cho nên ngày hôm sau Tiểu Nhan đúng giờ mà có mặt tại công ty.
Tuy rằng mỗi ngày cô đều tới, nhưng ngày nào cô cũng sẽ lịch sự mà đi đến bàn lễ tân chào hỏi rồi mới lên lầu.
Hôm nay khi đến trước bàn lễ tân lại phát hiện nơi đó có một nhóm sáu bảy cô gái đang đứng đó, hình như bọn họ là nhân viên của tập đoàn nhà họ Hàn.
Tiểu Nhan tưởng rằng có chuyện gì, cho nên không có qua đó quấy rầy, ai biết cô vừa tính đi vòng qua thì bị gọi lại.
“Cô kia, cô từ từ đã, đưa hộp cơm đây.
Đưa cơm hộp?Tiểu Nhan dừng bước, nghi ngờ mà nhìn về phía phát ra âm thanh, tự hỏi họ đang kêu mình à?
Cô nhìn quanh bốn phía, cũng không có phát hiện người nào khác.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan chỉ vào mũi mình, trong đám người có một cô gái dáng người cao ráo kiêu căng ngạo mạn gật đầu: “Đúng vậy, đang gọi cô đó, lại đây một chút.
Không biết cô ta tìm mình có việc gì nhưng xuất phát từ sự lễ phép, Tiểu Nhan vẫn đi qua chỗ đó.
“Chào cô, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Cô vừa lại gần, cô gái đó liền đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đó giống như muốn đem Tiểu Nhan ăn tươi nuốt sống, không ngừng quét tới quét lui trên người cô.
Việc gì thế này? Tiểu Nhan chớp đôi mắt, ngơ ngác mà nhìn mấy cô nàng không biết từ đầu tới.
Cũng không biết có phải là do cô ảo giác của không, tự nhiên lại cảm thấy trong ánh mắt bọn còn chứa địch ý? Nhưng mà...!Cô là lúc nào đắc tội với nhóm người này à? Bọn họ liếc mắt đánh giá Tiểu Nhan, đại khái là bởi vì cô lễ tân mô tả Tiểu Nhân quả mức bình thường, nói là không nhớ rõ cô trông như thế nào, cho nên tới những người này tới là để xem nhan sắc thật của cô như thế nào liền tưởng tượng diện mạo của Tiểu Nhan như những người qua đường.
Lúc này, sau khi nhìn thấy nhan sắc của Tiểu Nhan, bọn họ trong lòng nhịn không được sự ghen ghét.
Bởi vì Tiểu Nhan không có xấu xí như trong trítưởng tượng của họ, thậm chí nhan sắc của cô còn không thuộc loại bình thường, cô chỉ bận một bộ quần áo đơn giản, vừa nhìn vào là biết được cô là người thích sự thoải mái, mà không phải kẻ quá chú trọng vẻ bề ngoài.
Phong cách này của cô thế nhưng lại không khiến cho cô kém sắc đi chút nào mà ngược lại thoạt nhìn phá lệ đẹp mắt và thoải mái, đôi mắt tràn ngập sức sống, toàn thân tản ra tinh thần phấn chấn.
Đâu giống những người cuồng công tác như bọn – họ, bởi vì thức đêm, đại đa số đều có quầng thâm mắt, tuy rằng có dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt, bất quá cuối cùng vẫn không so được với vẻ đẹp tự nhiên.
Tựa như Tiểu Nhan hiện tại, da có tốt đến nỗi có thể nhéo ra nước vậy, khiến cho người đố kỵ hâm mộ.
Mọi người thấy không chê trách được nhan sắc của cô nên chỉ có thể chuyển sang làm khó thứ khác.
“Nghe người khác nói cô mới mở một tiệm mì à?" Tiểu Nhan gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” “Không có vấn đề gì, tôi thấy mỗi ngày cô đều đưa đồ ăn cho giám đốc Hàn, không biết cô có thể đưa luôn phần của bọn tôi được chứ?” “Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn ăn mì nữa, cô cũng mang giúp bọn tôi đi.”
Tiểu Nhan có chút xấu hổ, kỳ thật sau khi phát sinh chuyện kia, tuy rằng cô đã khiến cho Hàn Thanh nói rằng cô không cần phải mỗi ngày đều đến công ty đưa đồ ăn cho anh, nhưng là trái nghĩ phải nghĩ, thật ra thì cô cũng không kiếm được nhiều tiền.Trong tiệm mỗi ngày khách hàng cũng rất nhiều, lại đi giao cơm hộp cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, ba Chu thì lúc nào cũng muốn đi giao đồ ăn, một khi xảy ra chuyện gì thì quả thực là mất nhiều hơn được.
Cho nên Tiểu Nhan tính toán về sau chỉ đi đưa đồ ăn cho những khách hàng quen thuộc mà thôi hoặc là dứt khoát không đưa.
Nhưng những người trước mặt này, rõ ràng họ chưa từng đến tiệm cô ăn lần nào.
“Xin lỗi các vị, nhân viên trong tiệm không đủ, cho nên về sau không có cung cấp dịch vụ giao đồ ăn, nếu như mọi người cũng muốn ăn thì có thể tự mình đến trong tiệm nhấm nháp một chút.” “Gì cơ? Không có dịch vụ giao hàng à? Vậy tại sao cô mỗi ngày đều đi đưa đồ ăn cho giám đốc Hàn của chúng tôi vậy?” “Đúng vậy, nếu đã không có dịch vụ giao hàng, vậy sao mỗi ngày cô đều đến đây? Chẳng lẽ...!cô nghĩ chúng tôi chỉ là nhân viên công ty, còn là phụ nữ, không vụ lợi được cho nên cũng không chịu giao hàng sao?”
Mấy người đó liếc nhau, sau đó cùng nhau cười nhạo cô.
“Là do cô không phải là giám đốc đó, còn không phải là đàn ông nữa, không đem lại được gì cô ta thì người ta mắc mớ gì phải đưa cơm cho cô chứ?” “Ha ha, chỉ là đưa cơm hộp mà thôi, cô còn tưởng mình có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàngmột bước bay lên trời à?" “." Tiểu Nhan ngay từ đầu vốn không có bất kỳ suy nghĩ gì cả, người khác kêu cô thì cô liền đến đây, nhưng mà hiện tại nghe bon họ quở trách như thế, còn dùng tư thế ngạo mạn kia khinh thường cô, cô cuối cùng cũng hiểu được vì sao hôm nay sẽ có nhiều người như vậy, thì ra bọn họ có chuyện, chẳng qua...!chuyện đó là hướng về phía cô.
Tiểu Nhan nhanh chóng hiểu ra vấn đề, từng câu chế giễu càng khiến cho sắc mặt cô càng xấu.
“Tôi muốn biến thành phượng hoàng bay lên cao thì đã sao?Có liên quan gì đến các người không? Chỉ sợ người muốn bay cao chính là các người đó, cho nên mới nhịn không nổi mà đi nói xấu người khác à?”
Đại khái là vì nhìn bề ngoài của Tiểu Nhan có vẻ ngoan ngoãn, họ không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên lạnh mặt mà phản kích, cho nên mọi người đều sửng sốt một chút.
Lễ tân lặng lẽ tránh ở một bên, nhìn hết một màn này mà cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Cô vẫn luôn muốn chế giễu Tiểu Nhan một vài câu, nhưng lại không dám, hiện tại có người thế cô làm việc đó, trong lòng cô liền cảm thấy thoải mái cực kỳ, dù sao chỉ là nói vài câu khó nghe cũng không tính là chuyện lớn gì.
Tổng giám đốc Hàn cũng không có xác nhận quan hệ với cô ta, sao có thể sẽ vì loại chuyện này mà ra mặt.
“Cô mới nói cái gì? Ai muốn biến thành phượng
hoàng bay cao? Cô chỉ là một người giao hàng mà thôi, công việc đàng hoàng còn không có, vừa nhìn thấy đàn ông là muốn trèo lên rồi, cô có tư cách gì mà nói chuyện ở đây?”
Tiểu Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta:”Tôi tự làm tự ăn, thời đại khiêm tốn đã qua lâu rồi, cô chẳng qua là tìm một công việc nhàn nhã mà thôi, chẳng lẽ còn cho rằng mình còn sống ở thời đại nhà Thanh à, cũng là tay làm hàm nhai như tôi thôi, cô lại cho rằng mình vượt trội hơn người khác à? Đừng có mà đối với người khách mà hoa tay múa chân!” “Cô!” Cô gái kia bị lời nói của cô làm cho tức giận đến giơ tay lên.
Tiểu Nhan không dấu vết mà lui về sau một bước, sau khi nghĩ lại thì đứng yên tại chỗ: “Nếu như cô muốn động tay động chân, vậy cô cứ tới thử xem, nhìn xem người mất mặt là cô hay là tôi, mặt khác tôi cũng muốn nhắc nhở cô, đã đến giờ tôi đưa cơm cho giám đốc Hàn rồi, nếu đến giờ mà giám đốc Hàn vẫn chưa thấy tôi thì .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...