Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Khu tiểu viện đều được bao phủ trong ánh trăng mờ ảo, có thể nói đưa tay lên không thấy được năm ngón tay, Tần Ngu đi xuyên qua màn đêm đi tới cửa, liếc mắt nhìn bốn phía một cái, tất cả đều yên tĩnh, chỉ có vài tiếng chó sủa vang lên, trong bóng đêm nghe càng rõ ràng hơn.

Cẩn thận thu hồi ánh mắt, Tần Ngu mới đưa tay vào trong túi lấy ra một chiếc đèn pin nho nhỏ bằng ngón tay và chiếc chìa khoá mở cánh cổng chính.

Bật đèn pin lên, sau đó đưa vào ngậm trong miệng, cầm cái chìa khoá lên mượn ánh sáng đèn pin nhẹ nhàng linh hoạt mở cửa ra.

Nhanh chóng tắt đèn pin đi, tút chiếc chìa khoá ra, bỏ vào trong túi quần, nhìn bốn phía một lượt, rồi kéo cửa chính ra, đủ để một thân hình nho nhỏ lọt vào giữa cái khe, tay chân linh hoạt nhanh chóng đi vào trong.

Mặc dù từ nhỏ cô không học giỏi, làm cái gì cũng không giỏi, ăn cái gì cũng không thừa lại, nhưng cô cũng có sự kiêu ngạo của mình, nói ví dụ như cô có tay chân vô cùng phát triển, lại nói ví dụ như, cô có vũ khí rất lợi hại khiến bạn bè cùng trang lứa vô cùng hâm mộ 36D.

Trong tiểu viện không có nhiều chỗ trống, không ít chỗ đều để đồ vật lộn xộn, không cẩn thận sẽ đụng vào, Tần Ngu cụp mắt xuống nhìn vô cùng dè dặt, trong khi đó, thỉnh thoảng còn phải ngó xem trong tiểu viện có hình ảnh nào chợt đi qua không.

Cũng may, được ông trời chiếu cố, đoạn đường này không gặp bất trắc gì, chỉ một lát sau, đã đi tới trước cửa nhà.

Xuyên thấu qua ánh trăng mờ ảo, Tần Ngu mơ hồ có thể nhìn thấy cách bài trí quen thuộc trong nhà mình, tất cả cũng giống như ngày thường được sắp xếp đâu vào đấy, không có điều gì khác thường.

Dừng lại mấy giây, Tần Ngu hít sâu một hơi, nhanh như con mèo, rón ra rón rén kéo cửa ra.

Vừa mới kéo ra tạo thành một cái khe nhỏ, thì cánh cửa liền phát ra một tiếng kêu nhỏ: “Két…” Tiếng động, trong không gian yên tĩnh đến mức chỉ cần tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe thấy, tiếng động này rõ ràng phát ra rất rõ ràng, chỉ trong chớp mắt này, Tần Ngu lo lắng tới mức trái tim cũng muốn rớt ra ngoài.

Trong lòng không khỏi nghĩ tới, nghề ăn trộm này đúng là có khả năng khảo nghiệm sức chịu đựng, cô đã run như cầy sấy rồi.

May mắn trong phòng không có phát ra bất cứ tiếng động nào, Tần Ngu vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, nhón chân lẻn vào trong nhà.

Đi thẳng vào phòng ngủ của mẹ Tần ba Tần.

Rõ ràng hai người ngủ rất sâu, ở trên chiếc giường ngủ trong phòng, ở chính giữa mơ hồ có thể nhìn thấy được hai bóng dáng đen thùi lùi, lọt vào tai, là tiếng ngáy vang dội.

Thấy bọn họ ngủ ngon như vậy, Tần Ngu yên tâm rất nhiều, đưa tay ra lau mồ hôi chảy trên trán, lách người qua đi lại bên cửa sổ, đi vào sát bờ tường.


Cẩn thận tìm mấy giây, mới nhìn thấy két sắt trong truyền thuyết, để trong góc tối đen như mực, phát ra ánh sáng lạnh lùng.

Trong lòng Tần Ngu cảm thấy vui mừng, ngồi xổm xuống, sở mó để mở mã khoá.

Còn tưởng rằng sẽ rất khó lấy, không ngờ được là, cũng không cần phí nhiều công sức, một lát sau đã mở được két sắt.

Sau đó “Cạch cạch” một tiếng, Tần Ngu mở két sắt ra, bên trong để một đống các loại giấy tờ, sổ tiết kiệm, giấy chứng nhận bất động sản gì gì đó, tất cả những giấy tờ quan trọng đều nhét vào trong đó.

Tần Ngu lật tới lật lui một lúc lâu, mới lấy được cuốn sổ hộ khẩu từ trong đống giấy đó ra.

Soi lên trước ánh trăng đánh giá mấy giây, xác nhận đúng là hộ khẩu không sai, mới dè dặt nhét vào trong túi quần.

Đang muốn đóng kín két sắt lại, đột nhiên nghe thấy hai người ở trên giường phía sau có tiếng động, hình như trong chớp mắt đó, Tần Ngu vội vàng đóng cái két sắt lại, nhanh chóng đứng dậy, chạy tới chiếc rèm ở bên cửa sổ.

Là ba Tần, đứng lên đi toilet, một bộ dạng mơ mơ màng màng, cũng không để ý tới Tần Ngu.

Tần Ngu đứng sát vào chân tường, toàn thân toát mồ hôi, bị hoảng sợ tới mức không dám thở mạnh, ba Tần lê dép đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, mới từ từ thở ra một hơi, mở to hai mắt ra, yên lặng tự khen chính mình vừa rồi rất cơ trí.

Ba Tần đi vệ sinh xong trở lại rất nhanh, cắm đầu ngã lên giường, trở mình, một lần nữa tiếng ngáy ngủ lại vang lên.

Tần Ngu cẩn thận chờ trong giây lát, lúc thấy trong phòng không có động tĩnh gì, lúc này mới cầm lấy cuốn sổ hộ khẩu trong túi quần, nín thở, một lần nữa nhón chân bước đi.

Có lẽ là do đồ đã ở trong tay, nên trong lòng đã thả lỏng ra không ít, lúc rời đi, sự chú ý của Tần Ngu đã phân tán đi một chút, cho nên không chú ý tới bình hoa đặt cạnh bàn trà.

Thẳng một cước đạp phải, một tiếng động ầm ầm vang lên ở trong phòng, ba Tần nằm trên giường vẫn chưa hoàn toàn ngủ say giật mình một cái, ngồi bật dậy từ trên giường, nhìn thấy một bóng màu đen ở bên cạnh khay trà, hơi ngẩn người ra, liền quyết định nhảy xuống giường một cách nhanh chóng.

Trong chớp mắt Tần Ngu bị hoảng loạn, theo bản năng bỏ chạy thục mạng.


Sau lưng truyền tới tiếng hét giận dữ của ba Tần: “Đứng lại, tên trộm kia!”

Tần Ngu bị hù dọa một trận, run lẩy bẩy, càng chạy nhanh chân hơn, cả người chạy qua khúc ngoặt, chạy nhanh như bay ra khỏi phòng, lao ra khỏi cửa chính, chạy thẳng tới chiếc xe Bentley màu đen đang đợi ở ngoài.

Khả năng quan sát và tính cảnh giác của Tống Mạc rất tốt không cần Tần Ngu phải nói gì, dường như là trong nháy mắt Tần Ngu lao ra kia, ánh mắt của anh chợt sáng lên, lập tức mở cửa xe ra.

Tần Ngu nhẹ nhàng nhảy lên xe, nhảy lên xe xong, dùng sức đóng cửa lại.

Tống Mạc chuyển tay lái một cái, nhanh chóng đạp chân ga, quay đầu một cách đẹp mắt, xe gầm rú lên một tiếng sau đó vội vã chạy đi.

Thể lực của Ba Tần dù sao cũng không thể so sánh người trẻ tuổi được, chỉ thấy một bóng người loé lên ở cửa chính, sau đó liền biến mất, trong tầm mắt thấy trên bãi đất trống ở cách đó không xa, chỉ còn lại một đám khói màu trắng ở đuôi xe đang bốc lên.

Khàn giọng chửi bới một tiếng, bất đắc dĩ lại quay trở về.

Tần Ngu ngồi ở trong xe, tháo khẩu trang xuống, một tay chống lên trên cửa xe, thở phì phò từng ngụm từng ngụm một, trong ngực, trái tim đập thình thịch, bởi vì vận động kịch liệt nên khuôn mặt trở nên đỏ ửng lên, trên cái trán trơn bóng, mồ hôi lạnh đang chảy xuống gương mặt.

Một tay của Tống Mạc nắm lấy tay lái, nhanh chóng lái xe đi, đôi mắt đen nhánh lại nhìn chằm chằm vào người của Tần Ngu.

Cho đến khi lái xe ra khỏi cổng thôn, xe mới thoáng chạy chậm lại, hô hấp của tần Ngu cũng dần dần ổn định lại, tựa vào lưng ghế, nghĩ lại chuyện mới xảy ra vừa rồi không khỏi run lên như cầy sấy, Tần Ngu chỉ cảm thấy da đầu cũng trở nên tê dại.

Nếu như bị bắt ngay tại trân, thì cô cũng đừng mong sống sót.

Xe rẽ vào một chỗ ngoặt đi vào đại lộ, Tống Mạc khẽ liếc nhìn cô một cái: “Có lấy được không?”

Tần Ngu trầm mặc mấy giây, mới từ từ lấy cuốn sổ hộ khẩu từ trong túi ra, mở ra trước mặt anh.


Bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, hai người cong khóe môi, cùng lộ ra nụ cười vui vẻ nhẹ nhàng.

―――

Sáng sớm ngày thứ hai, ngày mới vừa mới sáng ra, điện thoại di động của Tần Ngu đã réo ầm lên.

Tần Ngu cầm lấy, khẽ liếc nhìn qua màn hình điện thoại di động, đưa tay lên che mặt, rên lên một tiếng, rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.

Giọng nói mẹ Tần tỏ ra vô cùng gấp gáp truyền tới từ đầu bên kia, “Con gái à, tối ngày hôm qua, két sắt nhà mình bị người ta ăn trộm!”

Tần Ngu gãi gãi trán, im lặng lắng nghe, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.

Ở cửa truyền tới tiếng bước chân, Tần Ngu ngước mắt lên nhìn, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần đen đang đứng ở cửa, vẻ mặt thản nhiên nhìn cô, “Sao còn chưa xuống?”

Tần Ngu chỉ chỉ điện thoại di động ở bên tai, nhìn về phía Tống Mạc làm một động tác xuỵt, Tống Mạc liền không nói tiếp nữa, rảnh rỗi tựa người vào cửa nhìn cô.

Bên kia đầu điện thoại rất nhanh đã truyền tới giọng nói lo lắng của mẹ Tần: “Con gái, sao con lại không nói gì?”

Tần Ngu buồn chán ngáp một cái, có chút chột dạ hỏi: “Sao vậy ạ? Con vừa mới tỉnh ngủ nên nghe không rõ.”

Ngoảnh đầu nhìn lại, thì nhìn thấy trong mắt của người đàn ông hàm chứa một nụ cười thản nhiên đang nhìn cô, dường như đang chờ xem cô bị mất mặt như thế nào.

Hung dữ trợn mắt lườm người đàn ông một cái, quay lưng lại.

“Tối hôm qua két sắt nhà mình bị người ta trộm!” Giọng nói của mẹ Tần rất có khí thế vượt núi băng sông, Tần Ngu nghe thấy như vậy thì chột dạ.

Nắm thành quyền, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói một câu, “Ôi, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”

“Con không biết đâu, vào canh ba tối hôm qua, nó vào nhà mình ăn trộm, tên ăn trộm kia chạy rất nhanh, ba của con phát hiện ra nó, nhưng mà chết sống cũng không chịu đuổi theo.” Mẹ Tần giận dữ.

Tần Ngu nghe vậy có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn được, nén giọng lại hỏi một câu: “Vậy là để cho nó chạy mất à?”

“Chạy? Làm sao có thể chạy được, mẹ của con cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, dám cạy két sắt nhà chúng ta, mẹ nhất định sẽ đi báo cảnh sát, khiến cho cả nhà nó nếm mùi lao tù.” Mẹ Tần rất hùng hồn tuyên bố.


Tần Ngu vừa nghe thấy như vậy, trong lòng đã sợ đến choáng váng.

Báo cảnh sát? Chuyện này không khỏi làm rầm rộ quá đi...

Sững sờ mấy giây, mới giả vờ giả vịt hỏi một câu, “Vậy nó ăn trộm những gì vậy ạ?”

“Thật ra cũng không mất cái gì, chỉ là không thấy sổ hộ khẩu nhà chúng ta đâu.” Trong giọng nói của mẹ Tần cũng hiện ra vẻ khó hiểu.

Tần Ngu: “Không đến mức như vậy chứ, đêm hôm khuya khoắt xông vào nhà người ta lại không trộm tiền, không trộm sổ tiết kiệm, mà lại trộm sổ hộ khẩu. Mẹ cái này có chắc là sổ hộ khẩu nhà chúng ta bị nó trộm đi hay không, hay là mẹ đã để ở chỗ khác rồi?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, giống như mẹ Tần đang nghiêm túc xem xét lại.

Tần Ngu nhân dịp thời cơ tới, vô cùng cơ trí bổ xung thêm: “Mẹ, có phải là tên trộm kia sớm bị ba doạ cho sợ, cái gì cũng chưa trộm được, sổ hộ khẩu nhà mình, căn bản vẫn ở trong két sắt, mẹ hãy tìm lại cho kỹ đi.”

Mẹ Tần: “Có thể là như vậy, để mẹ tìm lại lần nữa.”

Tần Ngu thoáng thở phào nhẹ nhõm, “Nếu như đồ của nhà mình không bị mất gì, mẹ cũng đừng báo cảnh sát.”

Mẹ Tần thoáng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói ra một câu, “Cái con nhóc này, không phải chứ, trước kia nếu xảy ra chuyện như vậy không phải con đều rất nôn nóng còn hơn cả mẹ hay sao? Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, lại còn nói chuyện giúp cho tên ăn trộm kia.”

Tần Ngu vừa nghe thấy lời này, trong lòng hoảng hốt, thôi rồi, sắp bị lộ rồi sao.

Ổn định lại tinh thần, vội vàng bổ xung: “Mẹ, mẹ đang nghĩ đi đâu vậy, con chỉ cảm thấy nhà mình không mất gì mà đi báo cảnh sát, ngược lại cảnh sát nói mình làm cản trở công việc của bọn họ, lãng phí thời gian quý báu cũng đồng chí cảnh sát nhân dân thôi.”

Mẹ Tần đánh giá rồi nghi hoặc gật đầu một cái: “Điều này cũng đúng.”

Tần Ngu: “Dạ, nếu đã không có chuyện gì, mẹ cũng đừng sốt ruột, nói không chừng lại tìm thấy hộ khẩu ngay thôi, mẹ cứ tìm tiếp đi, bên này con còn có chút chuyện, con cúp điện thoại đây.”

Cúp điện thoại, Tần Ngu quăng điện thoại lên trên giường, thở dài một cái, ngã chổng vó nằm trên giường.

Bản thân đang nhìn chằm chằm lên trần nhà trống không đến ngẩn người, thì nghe thấy tiếng cười khẽ của người đàn ông ở ngoài cửa truyền vào, “Này, em chết chắc rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui