Cô Vợ Đanh Đá Của Nhất Thiếu

Tay anh nắm lấy tay cô đến khi bước vào xe. Sự quan tâm đường đột này làm tim cô đập rộn cả lên, khắp mặt đỏ ửng, nóng ran. Chẳng thể nói thêm được lời gì, cô im lặng suốt cả đường về. Tên đàn ông tính tình trẻ con suốt ngày tranh giành đồ ăn với cô mà cũng có lúc trưởng thành, khiến người ta muốn dựa dẫm như vậy.

- Có thẻ thiếu phu nhân đi đến đâu cũng gặp chuyện. Nghiệt ngã quá rồi đó.

Trông thấy cô không nói chẳng rằng suốt một đoạn đường dài, anh cố tình gợi chuyện, à không, là gợi đòn.

Trời ạ, mới giây trước khiến người ta cảm động, qua giây sau liền muốn đá anh bay thật xa. Quả thực cái tên này chỉ được mỗi vỏ bọc bên ngoài. Cô bĩu môi không đáp, trâm âm nhìn ra cửa sổ. Bây giờ bóng tối đã bao phủ hết thảy những cảnh vật bên ngoài, ngoại trừ những ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng con đường, tất thảy mọi thứ đều âm u đến đáng sợ. Tài xế chọn con đường khá vắng vẻ yên tĩnh này có vẻ vì để ý đến thái độ tức giận ban nãy của anh và cô lúc rời khỏi bữa tiệc. Đúng là nhanh nhạy.

Vẻ yên tĩnh ngoài xe thì là thế, trong xe cũng chẳng vừa vặn gì, mặc dù âm nhạc cũng đã được bật lên từ lúc nào, thế nhưng nhịp tim của ai kia liên hồi đập mạnh, cả hai người thậm chí còn chẳng hay đến âm thanh nào khác ngoài "thịch, thịch". Người không nói, kẻ không thưa, vẻ hồi hộp đến ngột ngạt làm không khí trong xe trở nên u sầu, tài xế cũng đổ mồ hôi hột theo, cố đạp ga chạy nhanh để chóng thoát khỏi tình trạng éo le hạt me này.

- Thưa.. thưa thiếu gia, thiếu phu nhâ.. đã đến nơi rồi ạ..


Bánh xe dừng hẳn kéo theo tiếng thở dài của tài xế Nam. Vừa đạp thắng, anh vừa lén thở dài nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng thoát khỏi được.

Một nam một nữ bước xuống xe. Bây giờ thì anh cũng hiểu được lý do vì sao lão bà lại từ chối lời mời tham dự bữa tiệc với mình, cô không thích hợp với những chốn náo nhiệt. Nhưng mà anh kéo cô đi bằng được cũng là có cái lý của nó, anh muốn nhân hôm nay, tuyên bố cho tất cả mọi người, cô là vợ anh, là Nhất thiếu phu nhân, là chủ mẫu của Nhất Gia sau này. Ai ngờ lại để cô gặp oan ức như thế, bản thân Nhất Long có chút ăn năn, hôm nay để cô chịu thiệt rồi.

Lạc Hy chẳng để tâm là bao tới ánh mắt ông chồng nhìn mình. Tâm trạng cô bây giờ không biết như thế nào luôn, có chút tức giận, lại có chút ấm lòng, có chút bức xúc ấm ức, nhưng cũng len lỏi trong đó cảm giác hân hoan. Cô lắc đầu vùi mình vào bồn nước ấm trong phòng tắm, ban nãy bị ly rượu đổ lên người cũng quá khó chịu rồi đi.

Nửa tiếng ngâm bồn cũng làm tâm trạng trở về trạng thái khả quan hơn, sự bí bách ban đầu cũng vụt tắt, cô thư thả lấy khăn khô tóc rồi lên giường nằm ngủ. Mắt thì cứ nhắm nhưng đến mãi hai tiếng sau với sâu vào giấc. Chàng trai kia sau khi vệ sinh cá nhân xong cũng nhẹ nhàng leo lên giường nằm sát bên cạnh, vòng tay qua eo bà xã rồi hôn lên mái tóc thơm rực của cô một cái nhẹ, lẩm bẩm dịu dàng.

- Ngủ ngon.

* * *

Tiếng chuông đồng hồ reo vang làm mất giấc ngủ đang ngon lành của hai người. Tỉnh dậy, cô thất thần khi thấy anh vẫn nằm ngay bên cạnh. Thực chẳng ga lăng chút nào, theo như mấy cuốn ngôn tình cô hay đọc lúc còn ở Canada, tổng tài truyện nào cũng đều dậy sớm về khuya, còn nhìn lại ông này, thực chẳng dám thừa nhận đây lại là Nhất tổng của một tập đoàn tài chính đứng nhất nhì cái chốn phồn thịnh này.

Hôm qua tránh mặt anh ta cả một buổi tối kể cũng có chút không nỡ, bây giờ được ngắm ông chồng nằm ngủ, cô bất giác đưa tay lên xoa trán anh, lặp lại thói quen hằng ngày của anh đối với cô, hôn nhẹ lên trán chàng trai đang sâu giấc một cái rồi vươn vai rời khỏi giường. Một người nào đó đang nằm giả vờ ngủ mỉm cười nhẹ khi người kia rời đi, anh thích điều này.

Cô mang đôi mắt gấu trúc tự mình lái xe rời khỏi ngôi biệt thự. Nhất Long vốn định sẽ dậy đưa vợ đi làm nhưng cô đã đi sớm rồi, anh vì quá sung sướng mà nằm lì trên giường thêm chút nữa mà lỡ thời cơ đưa vợ đến công ty.

Hôm nay mọi người trong phòng đều đi đâu mất, thế nên cô định tranh thủ thời gian không có ai, nhắm mắt một chút, một ngày mà chỉ ngủ được hai tiếng kể cũng quá sức chịu đựng rồi đi. Những tưởng chỉ chợp mắt một tiếng, nào ngờ lại thẳng giấc đến tối mịt tối mù, buổi trưa cũng không vì cái bụng đánh trống mà thức dậy.


"Cộc, cộc, cộc" từng hồi gõ cửa vang lên, thấy không có hồi đáp, cánh cửa chợt "cạch" một cái rồi mở hẳn ra. Là tổ trưởng bên tổ marketing, Mạch Thĩnh Chu. Cô ta vào đây là tìm Lạc Hy để lên kế hoạch cho mẫu thiết kế mới nhất của công ty, nào ngờ lại thấy cô nàng này ngủ ngon lành trong giờ hành chính. Vốn là khi Lạc Hy bước vào công ty, Mạch Tĩnh Chu đã có ác ý, một phần vì ả ta là fan cuồng của Lạc Vân San, mấy ngày nay báo chí tung tin hỗn độn, sự nghiệp idol của cô ta cũng sắp tiêu tan, phần khác là vì Lạc Hy được chính thư ký riêng của Nhất Long an bài cho, ả ta cư nhiên xem Lạc Hy là tình địch.

Nhận thấy cơ hội, Mạc Thĩnh Chu không ngần ngại báo cáo thẳng đến thư ký Lâm về việc này, thầm mừng hẳn là Lạc Hy sẽ nhanh chóng phải cút khỏi Nhất Thế.

- Thư ký Lâm, tôi đến phòng thiết kế, giám đốc đang ngủ, hiện tại chưa thể bàn được kế hoạch ra mắt sản phẩm mới.

- Vậy sao? Tôi tới liền.

Thư ký Lâm nghe ngữ khí trong câu nói của trưởng phòng marketing, hiểu ngay là đang gây khó dễ cho phu nhân của tổng tài, anh liền nhanh chóng vào phòng báo ngay cho boss. Nhất Long nhận được tin, liền dẹp những hợp đồng đang xem xét qua một bên, đích thân tới phòng làm việc của phu nhân nhà minh, phu nhân nhà anh đúng là tính tình ương ngạnh mà, đã bảo nghỉ ở nhà một hôm còn không chịu.

Thấy ngoài thư ký Lâm, còn có tổng tài đích thân tới xem xét, Mạch Thĩnh Chu cười thầm, lại chẳng ngờ hôm nay may mắn đến thế. Cô nàng họ Mạch kín cẩn cúi đầu, mỉm môi đắc ý.

- Thư kí Lâm, lập tức chuyển hết toàn bộ giấy tờ công việc của phu nhân lên phòng tôi, còn nữa, toàn bộ đồ dùng hay bàn ghế cũng đặt ở phòng làm việc của tôi. Bắt đầu từ hôm sau, Lạc Hy sẽ làm việc ở đó, cũng tiện cho tôi chăm sóc. Bây giờ, chuẩn bị xe về nhà.


Anh cười nhẹ, thầm mừng vì cuối cùng cũng có cái cớ để bắt cô làm chung phòng làm việc với mình, việc này đã làm anh tốn không ít thời gian suy nghĩ, cư nhiên hôm nay lại may mắn đến lạ. Cô ngốc nhà anh đúng thật là hút người, khiến người ta không muốn rời dù chỉ nửa bước.

Mạch Thĩnh Chu nghe thấy thì giật nảy mình, cô ta không ngờ Lạc Hy chính là Nhất phu nhân, lại còn chưa nói đến, tổng tài của cô kết hôn từ khi nào cũng không ai hay. Đáng hận đáng hận. Mục đích của cô ta hôm nay xem như cũng không được thanh toàn.

Nhất Long không để ý gì đến một người thừa đang đứng trong lòng, cư nhiên ôm phu nhân của mình vào thang máy bấm xuống lầu hầm, đặt cô yên vị trên ghế phụ, rồi mình cùng trở thành tài xế. Anh vặn nhẹ một bản nhạc không lời, hé mở kính ô tô ra, để làn gió nhẹ nhàng thổi vụt vào trong, có vẻ như thiếu phu nhân ngủ ngon giấc hơn rồi.

Tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành, cô giật mình khi thấy đang nằm ở nhà, mải khó hiểu, cô không hay anh đã vào phòng từ lúc nào, lại còn mới tắm xong, nửa thân trên chỉ che bởi chiếc khăn tắm ngắn làm cô suýt thì hộc máu mũi ra.

Ôi trời ơi, như thế này thật khiến người ta muốn phạm tội mà.

Cô không nói không rằng, trùm chăn nằm xuống tiếp, mặc cho cái bụng cứ réo lên không ngừng. Sáng nay đi làm vội, cũng chỉ bỏ vào bụng được một chút đồ ăn, đến công ty thì ngủ một mạch, giờ nhận ra thì bản thân đã nằm ở nhà. Khỏi phải suy diễn, chắc chắn một ngàn lần là anh đưa cô về đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận