Mặc Vũ Phong nghe cô nói vậy thì buông tay ra.
Anh không nói gì chỉ cười, một nụ cười khiến cô ớn lạnh.
Cảm giác như bị nhốt vào trong một căn phòng bật điều hòa với số nhỏ nhất.
Thiếu chút nữa là cô đã ngất đi rồi.
Vũ Phong có lẽ lần đầu nghe cô chửi anh nên anh có chút không quen.
Nhưng tức giận chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, suy cho cùng cô cũng đã chửi anh ta còn gì, mặc dù bằng một cách gián tiếp.
-Vậy thì tùy ý cô.
Anh nói rồi bước ra khỏi phòng.
Uyển Đình thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô lại giật bắn mình khi thấy anh quay người nhìn ở cửa phòng.
Vũ Phong hé mắt nhìn vào, con mắt như đang phát sáng, anh mở miệng nói.
-Tôi sẽ chờ đến lúc cô thất bại, để cho cô nếm mùi đau khổ.
Nói xong anh ta hoàn toàn rời đi, Uyển Đình chạy lại đóng cửa mặc dù cả cơ thể cô đau nhức.
Khi nghe tiếng khóa chốt vang lên thì cô mới thực sự cảm thấy nhẹ lòng.
Anh ta nói sẽ cho cô nếm mùi đau khổ, ngay lúc này đây cách anh đối xử với cô cũng khiến cho cô đau khổ gấp vạn lần rồi.
Nếu cô thất bại, thì thật sự đời cô sẽ chấm dứt.
Cô sẽ trở thành một con chó, trở thành nô ɭệ.
Với tính cách của Vũ Phong hiện giờ thì không gì là không thể.
Gϊếŧ người vứt xác hẳn là bình thường đối với anh.
Trần Uyển Đình đứng dậy mở hộc tủ trong ngăn bàn của mình ra lấy một hộp thuốc.
Cô mở nắp uống hai viên trong đó rồi cất đi.
Là thuốc tránh thai, cô không muốn mình bị sỉ nhục là dùng chiêu trò dơ dáy để được ở lại Mặc gia đâu.
Mặc dù thứ thuốc này thực sự có hại nếu uống trong thời gian dài.
Cô chẳng còn tâm trí để đi ngủ.
Luồng gió lạnh hắt vào phòng qua ô cửa sổ khiến cô run người một cái.
Cô nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ tự sát bỗng lóe lên trong đầu, nhưng cô mau chóng dập tắt nó ngay lập tức.
Cô chỉ cần thành công lấy được hợp đồng này thôi là ổn rồi.
Không cần dùng cách cực đoan như vậy.
Bên ngoài, có một chiếc xe đậu lại cách xa Mặc gia hơn chục mét.
Có một người mặc áo đen ngồi trong đó cầm ống nhòm quan sát Uyển Đình.
Hắn thấy cô đứng sững sờ một hồi rồi đóng cửa sổ lại.
Lúc này hắn mới hạ ống nhòm xuống, nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó.
-Thưa thiếu gia, có vẻ như sau khi Mặc Vũ Phong rời đi thì Trần tiểu thư cũng đi nghỉ rồi ạ, có cần tiếp tục theo dõi không?
Bên trong điện thoại vang lên một giọng nói khàn đặc.
-Không cần đâu, cậu nghỉ được rồi.
Lục Tuấn Lãng cúp điện thoại, hắn cau mày thở ra một hơi đầy khói, điếu thuốc lá nằm trên tay anh muốn nát bấy.
Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ có chút ánh đèn đường ngoài thành phố và các tòa nhà chiếu vào khung kính to tướng, thêm đốm đỏ nhen nhóm trên đầu thuốc lá.
Hắn đã nghe đám thuộc hạ báo lại, anh biết chuyện gì xảy ra với cô trong căn phòng trên gác xép.
Và anh thực sự muốn đánh chết tên Mặc Vũ Phong đó.
Hắn dúi đầu thuốc lá xuống gạc tàn thuốc bằng bạc.
Đốm lửa tóe ra chút ít rồi tắt ngấm.
Cô gái của anh, hắn không cho phép ai dám làm tổn thương cô.
Bây giờ anh không thể làm gì khác ngoài việc nhìn cô chịu trận.
Tuấn Lãng đang nóng lòng muốn mang cô về đến mức muốn đập nát khung kính trước mặt.
Anh đang chịu đựng, dùng hết tất cả sự kiên nhẫn mà anh có để chờ tới thời điểm thích hợp.
Nếu bây giờ anh ra tay, người chịu thiệt chỉ là cô mà thôi.
-Khốn khiếp thật!
Anh ngồi yên trên ghế, mặt không chút biểu cảm mà chửi tục.
Đợi đó đi, Mặc Vũ Phong sẽ phải trả giá cho việc hắn đã làm.
[…]
Sáng hôm sau, cô vẫn sẽ phải đi làm.
Cẩn Mai cùng Vũ Phong làm gì ở tầng trên thì cô không biết.
Uyển Đình chỉ biết vùi đầu vào đống giấy tờ mà cô đang làm, nó là thứ cô sẽ dùng trong đợt gặp mặt sắp tới.
Và ngày gặp mặt chính là ngay mai.
Dealine quá ngắn nên cô chỉ có thể tăng năng suất làm việc.
Vân và Hùng đứng một bên nhìn cô mà trầm trồ.
-Em giỏi thật đấy, mấy tệp hồ sơ dùng để đàm phán thì phải làm mất một tuần, còn em thì chỉ mới có hai ngày thôi mà gần xong rồi.
Vân nói, Uyển Đình mỉm cười ngượng ngùng.
Cô đã thức đêm đấy, bây giờ nhìn kĩ thì mắt đã có quầng thâm rồi.
Trong lúc cô đang nói chuyện thì Cẩn Mai bước vào.
Uyển Đình có thể nhận ra ngay vì mùi nước hoa nồng nặc.
Ai cũng bất giác đưa tay lên mũi.
Uyển Đình không chịu được mà hắt xì liên tục.
-Không sao chứ?
Hùng nhíu mày đưa cho cô tờ khăn giấy.
Uyển Đình còn chưa kịp nhận đã bị Cẩn Mai làm quá lên.
-Ôi trời Uyển Đình, cô mắc bệnh tiểu thư à? Tới khăn giấy cũng không lấy được thì đúng là vô dụng.
Trần Uyển Đình im lặng không nói gì, cô lấy khăn giấy khác trong hộp mà chùi mũi, Hùng cũng biết ý mà thu tay lại để tránh gặp phiền phức, ánh mắt cậu ta lạnh băng không chút tia ấm áp nào mà nhìn Cẩn Mai.
Cô ta nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý với thái độ của Hùng.
-Này cậu kia, đừng có coi thường tôi như vậy chứ.
Tôi là cấp trên của cậu đấy.
Cẩn Mai nói rồi giơ thẻ nhân viên được đeo trên cổ cho Hùng cùng với nhân viên trong phòng coi.
Trên tấm thẻ ở phần chức vụ có ghi chữ thư ký hẳn hoi.
Một chức vụ được gọi là “dưới một người nhưng trên vạn người”.
Đơn giản là làm thư kí rất có uy quyền nhất là với đám nhân viên.
-Vâng, tôi biết thưa thư kí Diệp.
Hùng nói cho có lệ rồi quay người về bàn làm việc.
Những người khác cũng thế.
Điều này khiến cho Cẩn Mai cảm thấy cô ta bị khinh thường.
Cô ta bắt đầu chuyển hướng sang chỗ Vân.
-Này, trong công ty không được phép mang đồ ăn ngoài vào đâu.
Còn nữa, ai cho phép cô nhuộm tóc?
Cẩn Mai cầm hộp cơm mà mẹ của Vân đã làm sẵn ở nhà lên mà chất vấn, sau đó lại sờ vào mái tóc màu nâu của Vân tỏ ý miệt thị.
Vân cau mày nói.
-Không phải là không được mang đồ ăn ngoài vào, mà là không được ăn uống trong phòng làm việc.
Tôi cũng chỉ nhuộm tóc màu nâu trầm vậy nên không tính là phạm luật.
-Cô còn cãi, tôi nói như thế nào thì chính là như thế, cô nghĩ mình có quyền cãi lại tôi?
Diệp Cẩn Mai nhướn mày khinh thường Vân, Vân tính cãi tay đôi với cô ta thì Uyển Đình ngăn lại, cô lắc đầu muốn nói Vân đừng so đo với Cẩn Mai.
Vân ít nhiều cũng hiểu ý, và nó cũng hiểu cãi nhau với Cẩn Mai đồng nghĩa với mất việc.
-Hừ!
Vân ngồi xuống không thèm đối chất với Cẩn Mai.
Cô ta lại thản nhiên vứt hộp cơm vào thùng rác kèm lời nói khinh miệt.
-Cơm này giống cho súc vật ăn hơn là người ăn đấy!
Vân tức run người nhưng lại không làm gì được.
Uyển Đình nhìn cô ấy để an ủi và nhắc nhở rằng hãy bình tĩnh.
-Tôi mong cô đi ra ngoài ngay, cô đang cản trở nhân viên làm việc đấy!
Lúc này chị Loan đi lấy tài liệu quay về.
Vì là trưởng bộ phận nên chị ấy ít ra cũng có chức quyền, Vũ Phong cũng khá coi trọng Loan vì làm việc ở công ty lâu năm và tài giỏi, nói chung là ngang ngửa chức vụ của Cẩn Mai.
Cẩn Mai nhếch mép rời đi, ai nhìn vào cũng thấy rõ cô ta không muốn động đến chị Loan.
-Con điên đó đúng thật là quá quắt.
Vân tức giận chửi rủa, rồi lại nhìn xuống hộp cơm mà mẹ mình đã tốn công sức nấu cho cô.
Bây giờ đã nằm trong đống rác.
Buổi trưa, ngồi ở căn tin Vân vẫn chưa hết tức giận, Hùng ngồi bên cạnh vỗ vai.
Nó ngồi chửi rủa Cẩn Mai đủ điều, những lời nói đó mà qua tai Cẩn Mai thì thế nào cũng có rắc rối to.
Uyển Đình đi lại với hai khay cơm trên tay, là cơm của căn tin, nhân viên mang thẻ đến rồi lấy khẩu phần vừa đủ ăn là được.
-Chị ăn cái này đi.
Uyển Đình nói rồi đặt một khay ở chỗ Vân, chị Loan đi lại mỉm cười vui vẻ.
-Vân à, em đừng chấp nhất gì với loại người đó, Uyển Đình mua cơm cho em đấy.
Vân nghe chị Loan nói vậy thì mỉm cười cảm động, suýt thì ôm Uyển Đình vào lòng.
Nhưng trong lòng vẫn còn tiếc nuối hộp cơm.
Uyển Đình thấy rõ điều đó, cô hỏi.
-Hay để lần sau em mua cho chị bộ đựng cơm mới nhé?
-Hử, à không, không cần đâu.
Vân hơi ngơ người một lúc nhưng mau chóng từ chối.
Lòng tốt của Uyển Đình đâu phải là thứ để lợi dụng.
Vân cầm muỗng lên bắt đầu ăn cơm, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.
Trần Uyển Đình cười nhạt, Cẩn Mai đúng là bức người quá đáng.
Nếu hôm nay không có chị Loan thì có lẽ cô ta sẽ còn phá đám dài dài.
Cô cầm muỗng lên, chưa kịp đưa đồ ăn lên miệng thì đã có điện thoại gọi đến.
Cô nhấc máy, là số máy lạ.
Một giọng nói vang lên, những gì người đó nói khiến cho cô tròn mắt đứng bật dậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...