Đã hai ngày rồi, đã hai ngày rồi Bắc Dật Quân đã không về căn biệt thự này.
Anh chỉ ở công ty làm việc suốt.
Vì mối làm ăn này, cũng vì muốn thắng Dương Hạo Nam, nên anh phải nghiêm túc làm việc.
Nhưng không phải anh chỉ quan tâm đến công việc thôi mà còn quan tâm đến Yến Mịch nữa.
Ngày nào anh cũng gọi về cho quản gia để hỏi tình hình của Yến Mịch.
Lúc trước của mấy tháng anh cũng không muốn gặp cô, nhưng, hiện giờ, chỉ hai ngày không gặp thôi anh đã cảm thấy khó chịu rồi.
Trong lòng cứ bứt rứt, cảm thấy nhớ nhớ ai đó.
- Liệu, hai ngày không được gặp mình, cô gái đó có nhớ mình không ta? Cô ra yêu mình như vậy, chắc chắn hai ngày này đã nhớ mình đến phát điên rồi.
Hai tay anh đan lại, miệng nhếch lên, ánh mắt mang theo ý cười quyến luyến.
Thật ra thì cũng không đến mức như anh nói đâu.
Nào có vì nhớ anh mà Yến Mịch lại điên lên, vị tổng tài này bị bệnh tự luyến nặng quá rồi.
Vẫn còn đang mơ mộng thì bỗng nhiên lại có tiếng gõ cửa, làm cho vị Bắc tổng này phải khó chịu nhăn mặt lại.
Cốc! Cốc!
- Vào đi!
Giọng Dật Quân lạnh băng, toả ra bực bội, dường như đang muốn giết người cắt ngang sự tự luyến của mình.
Cạch!
- Bắc tổng, Dương tổng cần gặp anh!
- Chào! Bắc tổng!
Nhìn thấy Dương Hạo Nam, nụ cười lạnh của anh bắt đầu hiện ra.
- Được rồi, cô ra ngoài trước đi, để tôi...!và Dương tổng đây cùng nhau nói chuyện.
Anh nhấn mạnh hai chữ "Dương tổng" như đang giễu cợt.
Cô thư ký lui xuống theo lời của Bắc Dật Quân nói.
Cạch!
Cánh cửa vừa đóng lại, Dương Hạo Nam liền bỏ tay ra khỏi túi quần, bước chậm rãi, tự ý kéo ghế ra ngồi xuống.
Nhưng không ngồi bình thường mà là ngồi theo kiểu khiêu khích.
Dương tổng chéo chân lại, một tay để lên thành ghế, một tay chống lên cằm, ánh mắt Hạo Nam nhìn Bắc Dật Quân vô cùng cười cợt.
- Bắc tổng à! Anh đầu cần nghiêm túc như vậy.
Anh nên thu lại sát khí của mình đi, nó khó ngửi quá đấy!!
Dương Hạo Nam lấy tay dụi dụi mũi.
Đương nhiên, Bắc tổng của chúng ta đâu có chịu thua, anh bỗng nhiên ngồi gác chân lên bàn, nhìn rất gian hồ.
- Từ Dương thiếu gia lại...!thăng cấp lên thành...!Dương tổng một cách nhanh chóng như vậy.
Cậu không sợ sẽ bước hụt chân sao?
Gương mặt nghiêm túc nhanh chóng được thu lại, thay vào đó anh bày ra vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
- Với năng lực của tôi thì đủ khả năng để sải bước, anh không cần lo làm gì.
Tuy lần này, tôi không chắc sẽ thắng được anh...!nhưng...!sẽ không thua thê thảm đâu.
Anh rất tự tin, cũng rất thản nhiên với cuộc chiến này, anh không hề xem trọng như Bắc Dật Quân.
Dù sao thì cậu ấm như anh cũng chỉ mới vào nghề nên đâu sợ phải mất mặt.
Vã lại, thua Bắc tổng thì đâu sợ người khác nói anh bất tài.
- Này! Rốt cuộc là cậu đến đây để làm gì?
Đôi mắt của Dật Quân còn đang vui vẻ cười cợt, nhưng, Dương Hạo Nam đã tối sầm mặt lại, anh bắt đầu nhìn Bắc Dật Quân bằng đôi mắt nghiêm túc nhất.
- Tôi muốn hỏi anh.....!rốt cuộc là anh đang muốn làm gì Mịch Mịch vậy hả? Tại sao cô ấy lại bị trầm cảm? Tại sao....!cô ấy lại tự tử?
Mịch Mịch? Nghe thấy hai chữ này, Bắc Dật Quân cũng bắt đầu toả ra sát khí dữ dội.
Hai gương mặt điển trai đối mặt nhau, sấm chớp đùng đùng bắt đầu kéo đến căng phòng này.
- Liên quan gì đến cậu? Tôi thấy cậu quan tâm đến Yến Mịch quá mức rồi đấy! Cậu nên nhớ, cô ấy vẫn còn là vợ của tôi.
Tôi chưa có vứt, mà có vứt cũng không đến cậu nhặt lại đâu.
Trong giọng nói này chứa đầy nội lực, lạnh lùng và sự chết chóc.
Cảnh cáo? Không, hiện tại Bắc Dật Quân như muốn giết luôn Hạo Nam cơ.
Đã cảnh cáo không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cậu ta vẫn cứ lấn tới.
Ai mà chịu cho nổi chứ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...