Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

“Nhưng bây giờ đã lâu như vậy rồi, sao mẹ vẫn chưa quay lại?”

“Cháu cũng không biết mẹ đã đi đâu.”

Tô Tô đau lòng nói: “Mẹ cháu đi lâu như vậy, cháu luôn ngồi ở đây một mình sao?”

Tiểu Cường gật đầu: “Cháu quen rồi, trước khi mẹ đi làm, cháu cũng ở nhà một mình.”

“Mẹ nói nếu mẹ không về, không được ra ngoài đi lung tung.”

Đúng là con nhà nghèo nên rất hiểu chuyện.

“Cậu bé ngoan!” Hai mắt Tô Tô đỏ lên, ôm Tiểu Cường vào lòng. Sau đó nhìn về phía Tần Thiên, lo lắng hỏi: “Bây giờ nên làm thế nào?”

Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Cường, nhà ông bà cháu có ở gần đây không?”

“Cháu có nhớ tòa nhà nào và số nhà là bao nhiêu không?”

Tiểu Cường lắc đầu: “Cháu không biết số nhà.”


“Cháu chỉ nhớ trước cửa nhà ông bà nội có một chậu hoa hướng dương.”

“Đã lâu cháu không đến nhà ông bà, không biết chậu hoa thế nào rồi.”

“Chú Tô, chú có thể đưa cháu đi gặp ông bà được không?”

Nói xong, cậu bé cảm thấy không thích hợp, liền cúi đầu nói: “Không được, cháu phải đợi mẹ về.”

“Mẹ nói, nếu mẹ không về, cháu không được chạy lung tung. Nếu không, mẹ không tìm được cháu sẽ lo lắng.”

Tần Thiên xoa đầu Tiểu Cường nói: “Cháu cùng cô Tô chờ ở đây, để chú đi tìm mẹ cháu có được không?”

Tiểu Cường gật đầu.

Tô Tô lo lắng nhìn Tần Thiên, thấp giọng nói: “Anh hãy cẩn thận.”

“Dù sao chúng ta cũng không quen thuộc với nơi này.”


“Đi nhanh rồi về.”

Tần Thiên nhếch miệng cười nói: “Cảm ơn phu nhân quan tâm.”

Tô Tô đỏ mặt xì một tiếng.

Tần Thiên rời khỏi Wallace, nhanh chóng đi về phía khu chung cư Hạnh Phúc ở đối diện.

Khu chung cư tuy không lớn nhưng cũng có bảy, tám tòa nhà. Mỗi tòa nhà có nhiều tầng và rất nhiều phòng.

Nếu tìm lần lượt, chắc chắn sẽ không ổn.

Tần Thiên đi đến siêu thị nhỏ gần đó, mua một hộp thuốc lá Trung Hoa rồi nói chuyện với ông chú gác cổng.

“Ông ơi, cháu đến từ chợ hoa. Cách đây không lâu, trong khu này có một ông già nói rằng ông ấy thích hoa hướng dương.”

“Nói nếu cháu có hàng thì để lại cho ông ấy một chậu, Bây giờ cháu không tìm được phương thức liên lạc của ông ấy.”

“Ông có biết ống ấy sống ở tầng mấy không?”

Ông lão nhìn Tần Thiên một chút, cười lạnh nói: “Đã mùa nào rồi mà còn có hoa hướng dương. Thanh niên, cậu đừng có lừa tôi.”

Tần Thiên cười nói: “Tuy không có hoa hướng dương, nhưng còn có những hoa khác.”

“Ông biết đấy, hiện nay làm ăn rất khó khăn, kiếm được khách hàng không phải là điều dễ dàng gì, có phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui