Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Tần Thiên có chút đỏ mặt, nắm tay Ngọc Linh Lung đi ra ngoài, trong mắt những người khác, hắn đang bắt Ngọc Linh Lung làm con tin.
Trên đường đi, quả nhiên không ai chặn đường hắn.
Bên bờ sông, thấy hắn và An Quốc an toàn đi tới, Truy Phong kích động ra lệnh cho thuyền cập bến.
Ngọc Linh Lung thấp giọng dặn dò Tần Thiên mấy câu, Tần Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên, ở phía xa truyền đến một tiếng động lớn.
“Phu nhân, đừng thả tên họ Tần đó đi!”
“Mau ngăn hắn lại!”
“Mau cản tên họ Tần đó lại!”
“Hắn đã giết Bắc Giang Vương!”
“Hắn đầu độc chết Bắc Giang Vương!”
Trong bóng tối có hàng trăm người với đôi mắt đỏ ngầu lao tới.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bắc Giang Vương bị đầu độc sao? Không phải ông ấy nói đã tìm ra cách giải rồi sao?” Tần Thiên nhìn Ngọc Linh Lung kích động hỏi.
Không biết từ lúc nào hai mắt Ngọc Linh Lung đã đỏ hoe. Bà ấy nhìn Tần Thiên, cười buồn nói:
“Ông ấy biết, chỉ khi ông ấy chết đi, chết trong tay cậu, ông Đồng trở về mới dễ ăn nói.”
“Quan trọng hơn là nhà họ Tần sẽ không hoài nghi Bắc Giang cấu kết với cậu.”
“Như vậy, Bắc Giang mới thực sự trở thành quân cờ tối của cậu.”
“Ông ấy đã quyết định sẽ chết, không muốn chết trước mặt tôi và cậu, vì ông ấy sợ chúng ta sẽ buồn.”
“Đi thôi, đừng để ông ấy chết vô ích!” Bà ấy vừa khóc vừa đẩy Tần Thiên lên thuyền.
“Vậy còn cô thì sao?” Tần Thiên vội vàng hỏi.
Ngọc Linh Lung rưng rưng nước mắt nói: “Ông ấy đã mượn tay cậu để loại bỏ những kẻ không an phận đó, những còn lại sẽ tôn tôi làm Bắc Giang Vương mới.”
“Lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu.”
Tần Thiên còn muốn nói gì đó thì thấy Truy Phong lớn tiếng ra lệnh: “Mau lên!”
“Lái thuyền đi!”
Con thuyền phóng trên mặt sông và tiến về phía giữa sông. Tần Thiên đứng ở mũi thuyền, nhìn Ngọc Linh Lung ở bờ bên kia càng ngày càng mờ đi.
Gió sông thổi bay tóc và vạt áo của bà ấy, trông bà ấy mang một vẻ đẹp lạnh lẽo, thê lương.
Nghĩ đến Lưu Triệt vì muốn giúp mình mà tự tìm đường chết, mắt hắn không khỏi đỏ lên.
An Quốc thở dài, thấp giọng nói: “Tiên sinh, trước khi chúng ta đến đây, Lưu Triệt đã hạ quyết tâm sẽ chết rồi.”
“Chất độc trong cơ thể ông ta không cho phép ông ta sống tiếp nữa.”
“Tôi đã từng đề nghị rằng có thể tiên sinh sẽ có cách, nhưng ông ta từ chối.”
“Ông ta nói, thứ nhất, không nhận thưởng nếu không xứng đáng, ông ta không xứng đáng để tiên sinh sử dụng mũi tiêm thần.”
“Thứ hai, ông ta muốn hoàn thành sự phó thác của ông Đồng, ông ta nói mạng sống của mình là do ông Đồng cứu, sống thêm hai mươi năm đã là thiên ân rồi.”
Tần Thiên thở dài nói: “Nghĩa sĩ Bắc Giang, danh bất hư truyền.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...