Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
“Được thôi.” Đường Nguyên Minh trả lời thực sảng khoái.
“Anh muốn loại xe gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Cô vừa chờ đáp án vừa cẩn thận cất hợp đồng đi, yêu quý không buông tay, đây sẽ là chỗ dựa của cô ở Thịnh Thế, đương nhiên phải bảo quản cho tốt.
Kinh phí của dự án này rất lớn, Thịnh Hoàn Hoàn lấy được dự án này thì chỉ tỷ lệ chia cá nhân thôi đã không ít, đến lúc đó công ty kiếm được bao nhiêu tiền cũng không ước chừng được.
Một chiếc xe một bữa cơm đều là việc nhỏ.
Đường Nguyên Minh cười nói: “Chờ anh nghĩ ra sẽ nói cho em, nếm thử gan ngỗng ở đây đi, mùi vị rất đặc biệt.”
Ăn xong bữa cơm, Đường Nguyên Minh hỏi Thịnh Hoàn Hoàn về chuyện bị bắt cóc, nhưng không nhắc đến vết thương của Mộ Tư, giống như hoàn toàn không biết gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn ở bên Đường Nguyên Minh rất tự tại, hai người nói đến một số chuyện lý thú hồi còn nhỏ, thời gian trôi qua thật nhanh.
….
“Cốc cốc.” Ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa, người phục vụ đẩy cửa bước vào.
Lăng Tiêu quay đầu lại, cầm lấy khăn giấy chùi miệng, đứng dậy nói với Diệp Sâm và Đường Dật: “Tôi đi trước một bước, có việc gọi điện liên hệ.”
Mãi đến khi Lăng Tiêu đi ra ngoài, Cố Hoan mới dám nói với Diệp Sâm: “Chú vừa rồi đẹp trai quá, nhưng hơi đáng sợ.”
Hai mắt Cố Hoan bắn ra hình trái tim, còn nhỏ đã biết thưởng thức trai đẹp, ai cũng có lòng yêu “Cái đẹp”, cái gì xuất chúng luôn đặc biệt hấp dẫn người ta chú ý, bất kể là tuổi lớn hay nhỏ.
Đường Dật nhướng mày: “Chẳng lẽ chú không đẹp sao?”
Cô bé rất không nể mặt, cái miệng hồng hồng chu lên: “Chú kém xa chú vừa rồi, còn không đẹp bằng chú Bắc Thành của con nữa.”
Đường Dật lập tức nổi nóng, trợn trừng hai mắt: “Chú không đẹp bằng Cố Bắc Thành? Cái đệt, con ranh con lừa đảo, con có khiếu thẩm mỹ không, mù rồi à!” .
Cô bé rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đầy nghiêm túc: “Lừa đảo? Chú, con là ranh con, nhưng không có lừa đảo.”
Đường Dật như nhất định phải đối đầu với Cố Hoan, chỉ vào Diệp Sâm và hỏi: “Vậy con nói xem chú đẹp, hay chú này đẹp?”
Cô bé không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là chú Diệp đẹp, hai chú cộng lại cũng không đẹp bằng một nửa chú Diệp.”
Phốc phốc!
Đường Dật cảm thấy ngực bị người ta cắm hai mũi tên: “Con không chỉ mắt mù, mà còn lòng cũng mù nữa.”
Diệp Sâm rất tự hào: “Con bé nhà tôi thật là tinh mắt.”
Thấy Đường Dật thật sự bị tổn thương, Cố Hoan rũ lòng thương, ngẫm nghĩ một hồi rồi an ủi: “Kỳ thật chú trông cũng không kém, đẹp hơn chú bảo vệ tiểu khu nhà con một chút.”
Phốc!
Đẹp hơn chú bảo vệ một chút!
Đường Dật suýt phun ra búng máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...