Thịnh Hoàn Hoàn đang ở uống nước tự an ủi suýt sặc, liên tục xua tay: “Không cần không cần, loại người này chỉ dám nhìn không dám làm gì, không cần quan tâm hắn, chúng ta gọi món đi, em sắp chết đói rồi.”
Đường Nguyên Minh thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn không giống như gặp phải dê xồm, càng giống sợ anh và người cái nào đó đối địch.
Nếu cô không muốn nói thì anh sẽ làm bộ không nghe hiểu, anh đưa thực đơn cho cô: “Muốn ăn cái gì thì tự chọn đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy thực đơn: “Vậy em không khách sáo.”
Ngay vào lúc Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu gọi món, Đường Nguyên Minh thấy một bóng dáng, anh đột nhiên nhận ra vừa rồi cô đang trốn ai.
Đường Nguyên Minh đứng lên: “Hoàn Hoàn, em gọi món trước, anh đi toilet một chuyến.”
“Vâng, anh đi đi!” Thịnh Hoàn Hoàn phất phất tay với anh, đầu cũng không nâng.
Lúc này Lăng Tiêu đang đứng trước bồn rửa tay trong WC to lớn sạch sẽ, Đường Nguyên Minh đi vào, cắm tay vào túi quần nhìn Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh nhạt: “Thật trùng hợp đấy, Lăng tổng!”
Lăng Tiêu thông qua gương nhìn anh một cái, mặt không cảm xúc: “Nhìn dáng vẻ của Đường thiếu cứ như đặc biệt tới WC chặn đường tôi, thế nào, có vụ làm ăn gì muốn bàn với tôi à?”
Đường Nguyên Minh cười cười: “Lăng tổng nói đùa, tôi nghe nói Mộ tổng trúng đạn nhập viện, anh bảo Đường Dật đi xem, Hải Thành này đổi gió nhanh thật, từ khi nào mà anh và Mộ tổng đã thân thiết như thế?”
Lăng Tiêu rút tờ giấy ra lau tay, vẫn rất bình tĩnh: “Đường thiếu tin tức nhạy như thế, xem ra cũng rất quan tâm thương tích của Mộ tổng, không thì để ân tình này lại cho Đường thiếu?”
“Tôi thấy Lăng tổng không bỏ được thôi.”
Đường Nguyên Minh bậc lửa châm điếu thuốc rồi hút, miệng chậm rãi phun ra một vòng khói trắng, gương mặt anh tuấn sau sương khói lộ ra vẻ lười biếng, lại mang theo vài phần tà ác: “Nếu Lăng tổng buông tay được thật thì tôi cũng muốn nhận lấy tên phiền phức Mộ Tư này.”
Dù sao lần này Mộ Tư bị thương vì cứu Thịnh Hoàn Hoàn, nếu hai chân Mộ Tư thật sự bị phế đi thì trong lòng con bé nhất định không bỏ xuống được, đây là chuyện anh không cho phép.
Dừng một chút, sau đó Đường Nguyên Minh lại cười nói: “Lăng tổng, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi chưa bao giờ hy vọng đối đầu với anh, nếu Lăng tổng có thể sảng khoái buông tay thì tôi sẽ cho Lăng tổng một ít bồi thường nhằm biểu đạt xin lỗi.”
Buông tay là chỉ trả tự do cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Nếu Lăng Tiêu có thể ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh sẽ xin lỗi và bồi thường cho Lăng Tiêu vì chuyện tai nạn xe trước đó.
“Nếu là chuyện này thì tôi và Đường thiếu không có gì để nói, từ trước đến nay tôi luôn làm việc theo sở thích, không vì ích lợi không nể tình, chỉ vì vui vẻ.” Lăng Tiêu xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Đường Nguyên Minh: “Huống chi Hoa Hạ chúng ta có câu ngạn ngữ, gọi là ‘Có qua có lại’, nếu Đường thiếu tặng tôi món quà lớn như vậy thì đương nhiên tôi không lý nào để anh tay không trở về, không phải sao? Tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Đường Nguyên Minh nhìn theo bóng dáng Lăng Tiêu, gương mặt sau làn sương khói lạnh đi vài phần: “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Hai hổ tranh chấp, nhất định có con chết. Tôi nghĩ Lăng tổng biết rõ đạo lý này hơn tôi.”
Lăng Tiêu dừng lại bước chân, xoay người đối diện với Đường Nguyên Minh, không giận đã uy mà nói: “Tôi vẫn nói câu kia, nếu anh thật sự muốn thì lấy toàn bộ Đường gia để đổi, nếu không thì không cần bàn tiếp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...