Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Lăng Tiêu lột quả quýt trong tay, bình tĩnh nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, con không phải ba, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phải An Lan.”

Lửa giận trong mắt Lăng Hoa Thanh hơi tắt, còn lại chỉ là thất vọng vô tận và gợn sóng ẩn sau sự thất vọng đó: “Cho nên con sẽ không ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn phải không?”

Lăng Tiêu đưa quả quýt đã lột xong qua, thản nhiên nhìn thẳng vào Lăng Hoa Thanh: “Sẽ ly hôn, con sẽ mau chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, cho nên hy vọng về sau ba đừng làm tổn thương sức khoẻ của mình nữa, không đáng.”

Nghe Lăng Tiêu nói thế, gợn sóng ẩn trong đáy mắt Lăng Hoa Thanh mới thoáng rút lui: “Nếu quyết định thì sáng mai lập tức đi ly hôn đi.”

“Hôm nay là cuối tuần.”

“Cuối tuần cũng có cách, lấy thân phận của con thì chỉ cần một cú điện thoại.”

Lăng Tiêu trầm tĩnh không gợn sóng mà trả lời Lăng Hoa Thanh: “Ba, nếu đã quyết định thì cần gì để ý một hai ngày, đối với con thì hai ngày hay một tháng có gì khác nhau?”


Vẻ mặt Lăng Tiêu như đang nói đến một người chẳng quan trọng, hai ngày hoặc là một tháng có gì khác nhau?

Rốt cuộc giọng của Lăng Hoa Thanh cũng buông lỏng: “Ba chỉ lo con bị nó mê hoặc, thủ đoạn của đàn bà thường khó lòng phòng bị, sự dịu dàng của họ cuối cùng sẽ biến thành vũ khí đáng sợ nhất.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Yên tâm đi ba, con hiểu rõ trong lòng, sẽ không làm ba nhọc lòng vì chuyện của con nữa.”

Lăng Hoa Thanh nhìn lên bờ môi bị cắn rách của Lăng Tiêu, ánh mắt lại trở nên sắc bén, lại nói lời thấm thía: “Tiêu Nhi, Hải Thành này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, lấy thân phận của con thì muốn dạng gì không có? Đàn ông bạc tình một chút mới không có uy hiếp, người không có uy hiếp mới không bị tổn thương.”

Lăng Tiêu nhếch môi: “Con hiểu ý ba.”

Thấy cuối cùng Lăng Tiêu cũng nghe lọt lời mình nói, ông ta mới đưa nhận lấy quả quýt đã lột xong, đồng thời hành động này cũng đại diện cho tha thứ.




Thịnh Hoàn Hoàn đứng trong thang máy như bị rút mất linh hồn: Vì sao Lăng Tiêu lại hôn cô, không phải hắn nói muốn ly hôn sao, như vậy tính là gì?

Thang máy tự động đóng rồi lại mở, người vào rồi lại đi, lặp lại rất nhiều lần cô mới đi ra khỏi thang máy.

Phía trước có một người đàn ông trẻ đang gọi điện thoại, hùng hùng hổ hổ mà đi tới thang máy: “Không phải sao? Con mẹ nó thật quá xui xẻo, ông đây mới mua xe, hơn nửa đêm bị người ta quẹt trầy, mà còn là xe cảnh sát đang phá án…”

“May mà chỉ bị trầy, nếu làm chậm trễ tôi xem cuộc đua quốc tế thì dù là cục trưởng ông cũng muốn liều mạng với họ. Nhưng chiếc xe kia thật quá tuyệt luôn, xẹt một tiếng đã lao qua, nếu không phải nghe thấy tiếng còi thì tôi còn không biết là xe cảnh sát, nếu có thể so với anh ta một trận thì lần này tôi bị hại cũng đáng giá.”

Người đàn ông trẻ hùng hùng hổ hổ đi tới, trùng hợp va phải Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh táo lại.

Thịnh Hoàn Hoàn loạng choạng, thân thể ngã về phía sau, cũng may người kia tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ lấy cô: “Tiểu thư, đi đường phải nhìn chứ.”

Thịnh Hoàn Hoàn đứng vững lại thì vội xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Người kia thấy rõ ngũ quan của Thịnh Hoàn Hoàn thì đáy mắt xẹt qua một tia trầm trồ, sau đó biến thành nghi hoặc, cuối cùng nghi hoặc biến thành khiếp sợ: “Cô là Thịnh Hoàn Hoàn?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui