Lăng Tiêu xoay người, lập tức đối diện với đôi mắt sắc bén của Lăng Hoa Thanh, hiển nhiên ông ta đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và Bạch quản gia!
Lăng Tiêu thu lại cảm xúc, đi đến bên giường bệnh: “Ba, giải phẫu rất thành công, không bao lâu nữa là ba có thể xuất viện.”
Lăng Hoa Thanh nhìn Lăng Tiêu, giọng nói mang theo tức giận: “Những lời ba nói với con, con quên hết rồi sao?”
Lăng Tiêu thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Lăng Hoa Thanh: “Con không dám quên.”
Lăng Hoa Thanh nhìn hắn một lúc, sau đó nhịn đau nắm chặt tay Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, rời khỏi cô gái kia, đừng làm ba thất vọng.”
….
Buổi sáng hôm đó, hầu hết chuyên gia quyền uy của Hải Thành đều chạy tới bệnh viện, bọn họ đang đợi Mộ Tư tỉnh lại để tìm hiểu tình trạng của anh.
Những chuyên gia đó đại diện cho giới y học của Hải Thành, hiện giờ đều chờ ở ngoài phòng bệnh của Mộ Tư, làm Thịnh Hoàn Hoàn và Hứa Trữ Viễn rất bất ngờ, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Bạch quản gia…
Bạch quản gia nói với Thịnh Hoàn Hoàn đây là ý của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết vì sao Lăng Tiêu lại làm thế, nhưng lại rất cảm kích hắn, dù sao người có khả năng kêu gọi như vậy ở Hải Thành cũng không nhiều lắm.
Những chuyên gia quyền uy bên ngoài đang nói chuyện với bác sĩ mổ chính của Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng bệnh rồi ngồi xuống bên giường.
Mặt Mộ Tư không còn chút máu, trên miệng mũi cũng đeo chụp dưỡng khí, chi giả trên đùi bị lấy xuống, một bên chăn trống rỗng.
Công hiệu gây tê lui đi, Mộ Tư dần dần tỉnh lại, có thể là miệng vết thương đau quá nên ngũ quan xinh đẹp của anh nhăn chặt lại nhau.
“Mộ Tư, anh tỉnh rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, cười cười với anh.
Mộ Tư thấy cô, nhất thời có chút hoảng hốt, giống như về tới quá khứ, vừa tỉnh lại là nhìn thấy gương mặt nghịch ngợm lại xinh đẹp của cô.
Vì có quan hệ vị hôn phu hôn thê nên vợ chồng Thịnh Xán rất khoan dung với Mộ Tư, thậm chí anh còn có phòng riêng ở Thịnh gia, nằm ngay bên cạnh phòng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Đôi khi trễ quá, anh sẽ trực tiếp ở lại Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn sẽ thường xuyên xốc chăn của Mộ Tư, chui vào lòng anh, vợ chồng Thịnh Xán rất bất đắc dĩ về chuyện này, chỉ nói với Mộ Tư là trước khi Thịnh Hoàn Hoàn thành niên thì không được làm chuyện gì với cô.
“Mộ Tư?” Nghe Thịnh Hoàn Hoàn gọi, Mộ Tư thoát khỏi hồi ức, anh đưa mắt đánh giá cô một lát, sau đó nói một câu: “Em không có việc gì thì tốt rồi.”
Trái tim phụ nữ rất cảm tính, câu đầu tiên Mộ Tư nói khi tỉnh lại làm mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay: “Tôi không có gì, anh bị thương ở eo, tình hình không tốt lắm.”
Cô tin tưởng Mộ Tư, dù sao bệnh tình còn chưa xác định, trước khi bác sĩ tuyên bố hết cách thì anh vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nội tâm anh luôn mạnh mẽ hơn người khác.
Mộ Tư nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, im lặng chờ cô nói tiếp.
Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời đến hai chân anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Hiện tại anh thử động đậy chân mình thử xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...