Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Rốt cuộc Bạch quản gia cũng tiến vào đề tài chính, chỉ vết máu trên người Thịnh Hoàn Hoàn và phòng giải phẫu đang đóng chặt trước mặt: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện gì sao?”
“Tôi bị bắt cóc, là Mộ Tư cứu tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn không muốn giấu giếm, cũng biết giấu không được.
Bạch quản gia biết chuyện trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, chỉ chỉ phòng giải phẫu: “Mộ tiên sinh bị thương?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh ta trúng một phát súng.”
Lúc này Hứa Trữ Viễn luôn không lên tiếng hừ lạnh: “Lão đại chúng tôi chắn đạn cho Thịnh tiểu thư, hiện tại sinh tử chưa biết ở trong đó, ông có thể đi chưa?”
Hứa Trữ Viễn âm u mà nhìn Bạch quản gia, ánh mắt thực không tốt.
Bạch quản gia ngẩn người, sau đó đứng lên, khoác áo khoác trên tay lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, lão gia còn cần tôi đi chăm sóc, tôi đi trước.”
“Được.”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn cởi áo khoác trên người xuống, Bạch quản gia lập tức đè tay cô lại: “Nơi này lạnh, thiếu phu nhân đừng từ chối tâm ý của thiếu gia, tôi đi về trước, hy vọng Mộ tiên sinh bình an.”
Nói xong, ông lễ phép cúi người chào Hứa Trữ Viễn rồi rời khỏi nơi này.
Hứa Trữ Viễn nhìn theo Bạch quản gia rời đi, tầm mắt nhìn vào chiếc áo khoác trên người Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu rất quái gở: “Xem ra Lăng Tiêu rất thương chị, lời đồn bên ngoài đều là giả.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi: “Cậu muốn nói cái gì?”
Hứa Trữ Viễn dời mắt khỏi mặt cô: “Chị biết tâm ý của lão đại.”
“Tôi và Mộ Tư không có khả năng.”
Giọng Hứa Trữ Viễn có chút kích động: “Anh ấy vừa chắn một phát súng cho chị.”
“Thì tính sao?” Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến vô tình.
Hứa Trữ Viễn khẽ mắng một tiếng, bực bội lấy một điếu thuốc ra, còn chưa châm lửa đã bị Thịnh Hoàn Hoàn đoạt đi: “Nơi này là bệnh viện, đừng hút thuốc ở chỗ này.”
Hứa Trữ Viễn tức giận trừng cô, lại dần dần tắt lửa giận dưới ánh mắt trầm tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng bỏ điếu thuốc lại.
….
Bạch quản gia trở lại phòng bệnh, Lăng Tiêu đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Lăng Hoa Thanh.
Bạch quản gia đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng gọi một câu: “Thiếu gia, thiếu phu…”
Lăng Tiêu đột nhiên nâng tay lên, cắt ngang lời Bạch quản gia nói, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài.
Bạch quản gia nhìn bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu thì vội vàng đi theo sau.
Lăng Tiêu ngừng lại bên cửa sổ, Bạch quản gia nói cho hắn nghe tin tức tìm hiểu được: “Thiếu gia, đêm nay thiếu phu nhân bị bắt cóc, là Mộ Tư cứu thiếu phu nhân, cậu ta… Cậu ta còn chắn một súng vì thiếu phu nhân.”
Bạch quản gia cẩn thận quan sát vẻ mặt của thiếu gia nhà mình, chỉ thoáng nhìn liền vội vàng cúi đầu, sau đó không dám nói thêm nửa lời.
Lăng Tiêu lấy điếu thuốc ra châm, sương khói làm mơ hồ ngũ quan thâm thúy, làm người ta không thấy rõ biểu cảm của hắn, qua sau một lúc lâu hắn mới nói một chữ: “Tra.”
“Thưa vâng.” Bạch quản gia lập tức gật đầu, nhận lệnh lui đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...