Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Ánh mắt Lăng Tiêu như tên bắn về phía hầu gái vẫn quỳ trên mặt đất.
“Tôi không có, tôi không có.” Hầu gái sợ hãi liều mạng lắc đầu, tức giận chỉ vào Lam Tiếu nói: “Là cô ta, thật là cô ta sai khiến tôi đẩy thiếu phu nhân vào chậu than, nếu chỉ muốn làm thiếu phu nhân xấu mặt thì sao lại cho tôi đến tận 50 vạn?”
“Còn nữa, vừa rồi… Vừa rồi nếu không phải cô ta chặn tầm nhìn của mọi người cho tôi thì ở đây có nhiều người như thế, sao có thể không nhìn thấy tôi đẩy cô ấy?”
Hầu gái giải thích đâu vào đấy đã đẩy Lam Tiếu vào đường cùng, cô ta phẫn nộ thét chói tai: “Cô nói dối.”
Hầu gái cũng hô to: “Tôi không có, là cô sai khiến tôi, tôi có thể thề với trời, nếu như có nửa câu giả dối thì ra cửa bị xe đụng chết, trời mưa bị sét đánh chết.”
Cảm xúc của Lam Tiếu mất khống chế, nổi điên nhào về hướng hầu gái: “Con tiện nhân này…”
Hầu gái kia thấy sự việc đã bại lộ thì rất oán hận Lam Tiếu, nếu không phải cô ta tới tìm mình thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra. Hiện tại giao dịch của họ bị vạch trần, còn không biết cô ta sẽ có kết cục gì, nhưng Lam Tiếu lại được đứa nhỏ trong bụng che chở, dù trừng phạt cũng không đau không ngứa.
Nghĩ đến này, trong lòng hầu gái càng bất bình.
Lam Tiếu xông lên trước, giơ tay lên vả thật mạnh vào mặt hầu gái, đầu óc hầu gái trống rỗng, bị lửa giận thiêu đốt nên đâm đầu thẳng vào bụng Lam Tiếu.
Mọi người hít hà một hơi.
Chỉ thấy Lam Tiếu lui về phía sau vài bước, ngã bệt xuống đất, phát ra một tiếng hét thảm, nét hồng hào trên mặt mất sạch, đã trắng bệch như tờ giấy.
“Tiếu Tiếu.” Lăng Phi vội vọt tới bên cạnh Lam Tiếu.
Lam Tiếu giơ tay nắm áo Lăng Phi, một tay ôm bụng kêu thảm thiết, trán chảy đầy mồ hôi lạnh: “Bụng em, bụng em…”
Máu chảy ra từ dưới váy Lam Tiếu, cô ta nhìn thấy dòng máu tươi kia thì trước mắt tối sầm, ngã quỵ lên người Lăng Phi, lần này thật sự đã hôn mê bất tỉnh.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức phản ứng lại: “Mau gọi xe cứu thương.”
Lúc này Lăng Phi bế Lam Tiếu lên liều mạng lao ra ngoài, máu nhỏ đầy đất mãi đến khi lên xe, xe lao ra khỏi cổng.
Vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không yên tâm nên vội đuổi theo.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vệt máu màu đỏ kia là biết đứa nhỏ trong bụng Lam Tiếu không giữ nổi…
“Không cần áy náy, cô ta chỉ tự làm tự chịu.”
Một bàn tay che mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại, không cho cô nhìn vệt máu đó kia, giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau cô, thân thể bị vặn qua một bên.
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy từng tiếng an ủi
“Thiếu phu nhân, là Lam Tiếu tự tạo nghiệt, không liên quan đến cô, không cần thấy áy náy, người sai không phải cô.”
“Nếu không phải tâm tư Lam Tiếu ác độc thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra, nói đến cùng là cô ta đã định sẵn không có duyên với đứa nhỏ này.”
“Đúng rồi, muốn trách thì trách bản thân và hầu gái tham lam kia…”
Từng câu an ủi làm Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, con mắt nào của họ thấy cô áy náy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...