Lúc này quán cà phê không có ai, Thịnh Hoàn Hoàn vội đi tìm người phục vụ đến, sự yên lặng trong quán hoàn toàn bị đánh vỡ.
Trước khi Cố phu nhân ngất xỉu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa lớn, miệng nỉ non hồ ly tinh…
Nhìn Cố phu nhân bị đưa lên xe cứu thương, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới một câu, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đã quay video trong quán, chuẩn bị gửi vào group chúc mừng, lúc này lại không có tâm tình.
….
Sau khi Cố Nam Thành ôm Trần Do Mỹ lên xe thì chạy về phía Tây Thành Lục Hồ, còn nói xin lỗi với Trần Do Mỹ: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là anh sơ sẩy.”
Hai mắt Trần Do Mỹ đỏ bừng, nước mắt lại trượt xuống: “Anh Nam Thành, em nên làm sao bây giờ, em thật sự rất thích anh, không muốn chia tay anh.”
Cố Nam Thành nắm lấy tay Trần Do Mỹ: “Đồ ngốc, ai nói chúng ta sẽ chia tay, đừng quan tâm mẹ anh, em chỉ cần an tâm ở bên cạnh anh là được, lần sau mẹ có tìm em thì cứ nói cho anh biết, hôm nay em làm rất tuyệt.”
Trần Do Mỹ khóc càng khổ sở: “Hiện tại bác gái nhất định ghét em chết rồi, đều do em.”
Cố Nam Thành thực đau lòng: “Không phải em sai, quên chuyện này đi, anh sẽ trao đổi lại với mẹ, sẽ không xảy ra chuyện hôm nay nữa, đừng khóc nữa được không, tim anh sắp bị em khóc tan chảy rồi.”
Trần Do Mỹ nín khóc mỉm cười, ôm cánh tay Cố Nam Thành, dựa đầu vào vai gã: “Anh Nam Thành, hứa với em, vĩnh viễn đừng rời khỏi em, không có anh thì em sẽ chết.”
Cố Nam Thành thực hưởng thụ câu nói này của Trần Do Mỹ, có cô gái yêu mình, coi mình như sinh mệnh như thế thật làm lòng tự trọng đàn ông của gã được thỏa mãn.
Cố Nam Thành cưng chiều nhéo mũi Trần Do Mỹ: “Đồ ngốc.”
Trần Do Mỹ ngọt ngào nói: “Hôm nay đồ ngốc của anh lại học nấu một món mới, buổi tối làm cho anh ăn được không?”
“Được.” Khóe miệng Cố Nam Thành hơi nhếch lên.
Đồng thời trong đầu gã lại hiện ra bóng dáng gầy gò của Nam Tầm ở ngoài cửa Cục Dân Chính ngày ấy, nếu cô có một nửa dịu dàng săn sóc của Trần Do Mỹ thì họ đâu đi đến bước đường phải ly hôn!
Kết hôn nhiều năm như thế, cô chưa bao giờ thay đổi cái gì vì gã cả!
….
Lúc này Nam Tầm đang đứng trước trường quân đội năm đó của mình, nơi này có rất nhiều hồi ức tốt đẹp của cô và Cố Nam Thành, gã đã làm rất nhiều việc ngốc vì cô ở chỗ này.
Hiện giờ trở về, nơi này gần như chẳng thay đổi gì, nhưng có một số việc sớm đã cảnh còn người mất.
Cô đi dạo thật lâu ở trường quân đội, cuối cùng ngừng lại ở trại nuôi ngựa.
Trại nuôi ngựa có học viên đang thi đấu, lúc này một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, trong tay nắm chặt súng lục, bắn rơi một loạt đĩa bay trên không trung, tư thế oai hùng hiên ngang.
Tâm trí của Nam Tầm không khỏi bị kéo về chín năm trước.
Lần đầu tiên cô và Cố Nam Thành gặp nhau là ở chỗ này, khi đó cô là thái dương lóa mắt nhất trên bầu trời, là pháo hoa lộng lẫy rực rỡ trong trời đêm.
Cố Nam Thành đã trúng tiếng sét ái tình với cô ở chỗ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...