Tắm xong, Nam Tầm bế Cố Hoan nằm xuống.
Cố Hoan mở to mắt, thật lâu sau vẫn không buồn ngủ, cô bé nghiêng thân thể nhỏ nhắn qua nhìn mẹ, lại phát hiện khóe mắt mẹ đã ướt.
Nam Tầm nhận ra con gái chưa ngủ, vội vàng quay đầu đi lau nước mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Sao Hoan Hoan còn chưa ngủ, là muốn nghe mẹ kể chuyện xưa sao?”
Cố Hoan lắc lắc đầu, vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra ôm chặt lấy Nam Tầm, hôn thật mạnh lên trán mẹ, đặc biệt nghiêm túc nhìn mẹ và nói: “Mẹ, con thương mẹ nhiều hơn ba.”
Nam Tầm nghe Cố Hoan nói xong thì nước mắt như vỡ đê, không cách nào khống chế mà tràn ra hết giọt này đến giọt khác, cuối cùng ôm Cố Hoan khóc rống lên.
Cố Hoan sợ hãi, chân tay luống cuống.
Lần đầu tiên Nam Tầm mất khống chế trước mặt con gái, khóc đến cả người run rẩy.
Cố Hoan cũng khóc theo, còn không ngừng chùi nước mắt trên mặt Nam Tầm: “Mẹ đừng khóc, về sau Hoan Hoan sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng khóc, tim Hoan Hoan đau quá đau quá, hức hức…”
Nam Tầm biết mình làm con gái sợ, nhưng tiếng khóc của con bé làm cô càng không khống chế được chính mình, làm cảm xúc của cô càng tan vỡ.
Nam Tầm biết cô và Cố Nam Thành đã không trở về ngày xưa được nữa, sau này không ai sống tốt được, nhưng Hoan Hoan là vô tội.
Con gái cô mới ba tuổi, vì sao phải trải qua những chuyện đó với cô?
Cố Nam Thành… Cố Nam Thành… Tôi hận anh.
Mãi đến khi Nam Tầm bình tĩnh trở lại, Cố Hoan đã khóc đến mắt mũi đỏ bừng, giọng cũng khàn khàn.
Nam Tầm đau lòng muốn chết, liên tục hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô bé: “Thực xin lỗi Hoan Hoan, tâm tình mẹ không tốt thôi, khóc ra là không có việc gì.”
Cố Hoan nói: “Con biết vì sao mẹ không vui, bởi vì cha không về nhà, có phải cha không cần chúng ta nữa không?”
Nam Tầm xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, trái tim lạnh lẽo cũng trở nên mềm mại, cô nhẹ giọng trả lời: “Cha từng nói Hoan Hoan là cục cưng của cha, sao cha lại không cần Hoan Hoan chứ?”
Đôi mắt đỏ bừng của Cố Hoan còn lập loè nước mắt, đáng thương nói: “Cha cũng từng nói, mẹ là báu vật, là cục cưng vô giá của cha mà, nhưng gần đây cha mẹ luôn cãi nhau, cha cũng không về nhà.”
Sau khi nói xong, Cố Hoan rơi càng nhiều nước mắt.
Bình thường Nam Tầm rất biết cách an ủi Cố Hoan, nhưng lúc này cô không biết nên làm gì, bởi vì từ nay về sau, số lần Cố Nam Thành trở về sẽ càng ngày càng ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Mẹ, vì sao mẹ không nói lời nào, cha thật sự không cần chúng ta sao?” Nói xong, nước mắt lại tràn ra từ khóe mắt cô bé.
Nam Tầm dịu dàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ kia: “Cho dù cha không trở lại, cha vẫn thương Hoan Hoan, vẫn yêu Hoan Hoan như mẹ vậy.”
“Thật vậy không?” Cố Hoan mở to đôi mắt ngây thơ sạch sẽ mà hỏi.
Nam Tầm cong cong khóe miệng: “Đương nhiên, cha mẹ vĩnh viễn yêu thương Hoan Hoan.”
“Hoan Hoan cũng vĩnh viễn yêu cha mẹ.”
Tựa như bảo đảm, Cố Hoan lại dùng sức hôn lên mặt Nam Tầm.
Vừa rồi cô bé đã khóc mệt, được bảo đảm thì rất nhanh đã ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...