Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô đi vào thì có thể thay đổi cái gì?

La hét như một người đàn bà đanh đá, giành lại chính nghĩa cho bạn tốt, bắt lấy tiểu tam đánh đập một trận?

Trái tim Cố Nam Thành đã thay đổi, dù trói người đàn ông như vậy về nhà thì có thể làm được gì?

Chuyện sẽ xảy ra chung quy sẽ xảy ra, cô không ngăn cản được gì, cũng không làm được gì cả…

Cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn có chút mất khống chế, cô nghĩ tới ngày đó Mộ Tư hủy hôn, bỏ lại cô lái xe rời đi, không màng đến ba cô bị tai nạn xe sinh tử không rõ và cô dính đầy máu tươi trên người, anh ta không quay đầu lại lái xe rời đi, bỏ mặc cô run rẩy, bất lực gào khóc trong tuyệt vọng.

Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được Nam Tầm sẽ đau đớn và tuyệt vọng như thế nào khi biết việc này, huống chi cô ấy và Cố Nam Thành còn có một đứa con, nổi đau của cô ấy chỉ càng sâu càng mãnh liệt hơn.

Thịnh Hoàn Hoàn run rẩy nắm lấy điện thoại, lại không biết rốt cuộc có nên gọi hay không, có nên để Nam Tầm biết chuyện này hay không…

Lúc này, một bóng dáng nhảy vào từ tường vây.


Thịnh Hoàn Hoàn không thấy rõ người nọ, nhưng lại thấy một người phụ nữ đứng tiếp viện đứng bên ngoài bức tường, trước người cô ta có treo một máy ảnh ống kính đơn và kính viễn vọng, vừa thấy đã biết là phóng viên.

Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhớ tới lời nói của Nam Tầm, cô ấy phái người theo dõi Cố Nam Thành, hôm qua cô cũng nhắn tin cho Nam Tầm, nói cho cô ấy biết Cố Nam Thành dẫn Trần Do Mỹ tới thành Tây.

Chắc chắn hai người kia là Nam Tầm tìm tới.

Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào một cây ngọc lan, run rẩy bấm số của Nam Tầm, điện thoại vang lên thật lâu Nam Tầm mới nghe máy.

“Hoàn Hoàn.” Giọng Nam Tầm nghe hơi khàn khàn.

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Giờ em đang ở thành Tây, tối hôm qua anh Nam Thành không trở về sao?”

Nhìn áo ngủ trên người Cố Nam Thành, chắc chắn tối hôm qua gã đã ngủ chung với Trần Do Mỹ. Chỉ cần Cố Nam Thành ở lại, Trần Do Mỹ không có lý do gì buông tha cơ hội tốt như vậy.


Nam Tầm nói: “Không có, Hoàn Hoàn, lần này chị và Cố Nam Thành hoàn toàn chơi xong rồi.”

Nam Tầm nói xong câu đó liền cúp điện thoại.

Thịnh Hoàn Hoàn biết Nam Tầm đã biết cả rồi, cô không biết kế tiếp Nam Tầm sẽ làm gì, nhưng cô biết lấy tính tình của cô ấy, cuộc sống sau này của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ sẽ không tốt nổi.

Phía sau truyền đến tiếng kêu bén nhọn, người vừa đi vào đã bị phát hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu liền thấy một người đàn ông nhảy xuống từ tường vây, giao camera cho cô gái kia rồi hai người chia nhau ra chạy.

Tiếp theo, cô thấy được bóng dáng Cố Nam Thành trên lan can, gã vẫn mặc bộ áo ngủ kia, nút áo lại không cài lại.

Chân Cố Nam Thành rất dài, thân thể mạnh mẽ, chạy đặc biệt nhanh.

Đôi nam nữ kia còn chưa chạy xa, Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự xông ra ngoài, chặn đường lúc Cố Nam Thành đáp xuống đất.

“Thịnh Hoàn Hoàn?” Có lẽ là có tật giật mình, Cố Nam Thành nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì sắc mặt trở nên rất khó coi: “Sao cô lại ở chỗ này, tên phóng viên kia là cô phái tới?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui