Lăng Tiêu tức giận mắng: “Tôi chẳng buồn để mắt đến chút tiền ấy.”
Tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc mà đã nghe Thịnh Hoàn Hoàn sốt ruột muốn phân rõ ranh giới với hắn, sắc mặt Lăng Tiêu âm trầm tới cực điểm.
“Trước khi kết hôn chúng ta đã giao kèo, anh thay ba tôi quản lý tập đoàn Thịnh Thế vô điều kiện, tôi cũng không có quyền xài một đồng nào của anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất cố chấp trong chuyện này, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng còn lại của cô, Lăng Tiêu đã đủ khinh thường cô, cô không muốn hèn mọn đến mức biến thành cặn bã trước mặt hắn.
“Còn nữa, về sau đừng tặng quà quý như vậy, nó chỉ là có vẻ bên ngoài đối với gia đình tôi, còn là áp lực đối với tôi, lần sau chưa chắc tôi có thể trả được cho anh.”
Lăng Tiêu nghe xong thì tức sùi bọt mép: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô cố ý làm tôi khó chịu đúng không?”
Cô gái này nhất định là cố ý đối nghịch với hắn, hắn đặc biệt chán ghét Thịnh Hoàn Hoàn như vậy!
Nói xong, Lăng Tiêu “Phanh” một tiếng đã đóng sầm cửa lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn căn phòng trống rỗng, tự giễu cười cười, muốn được người đàn ông này tin tưởng quả thực khó hơn lên trời.
Tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhặt cái áo dính máu của Lăng Tiêu lên rồi ném nó vào thùng rác.
Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên đẩy cửa đi vào, Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, Lăng Tiêu không nhìn cô, chỉ bước vào cầm lấy điện thoại trên bàn, đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy cái áo bị ném vào thùng rác kia.
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, ánh mắt kia không có chút nhiệt độ nào, hắn không nói cái gì, chỉ nhìn cô một cái rồi lại đá cửa bỏ đi.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn định giải thích, rồi lại cảm thấy không cần thiết.
Cái áo đã bị kính đâm rách, Lăng Tiêu không có khả năng mặc lại, không ném thì chẳng lẽ còn giữ lại làm kỷ niệm?
Nhưng vừa rồi Lăng Tiêu thực tức giận, chính xác hơn là từ lúc vào phòng đến khi rời đi, sắc mặt của hắn chưa từng đẹp lên, hiện tại hẳn đã bỏ đi rồi!
Lăng Tiêu nổi giận thật thì không nể mặt ai cả.
Nghĩ đến Lăng Tiêu mang vẻ mặt lạnh lẽo, giận dữ rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất đau đầu, lát nữa đi xuống nên giải thích với họ như thế nào?
Nhưng khi cô đi xuống, lại thấy Lăng Tiêu ngồi ở vị trí ban đầu, buổi tiệc đã bắt đầu rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn trở lại chỗ ngồi, người trên bàn đều treo nụ cười trên khóe miệng, ánh mắt mập mờ không ngừng lướt qua người cô và Lăng Tiêu.
Ánh mắt Đường Nguyên Minh dừng lại trên đôi môi sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, sắc bén như đao.
Hứa Hương Tuyết che miệng cười pha trò: “Hiện tại người trẻ tuổi thật là không chờ được giờ phút nào, nhìn cái miệng nhỏ sưng kia đi, ai nha cả áo sơmi cũng không thấy đâu, chúc mừng Lăng thái thái, rất nhanh bà có thể ôm cháu rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe Hứa Hương Tuyết nói thì mới nhớ tới nụ hôn vừa rồi của Lăng Tiêu.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của mẹ và ông bà ngoại, mặt cô lập tức đỏ bừng, thì ra bọn họ cho rằng vừa rồi cô và Lăng Tiêu làm chuyện kia trên lầu.
Nếu việc này truyền ra thì không biết sẽ bị người ta chê cười thành cái gì, Thịnh Hoàn Hoàn vội giải thích: “Mọi người hiểu lầm, lúc Lăng Tiêu tới vội quá đã chảy nhiều mồ hôi nên mới cởi áo sơmi ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...