Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu


Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Triệu Giai Ca vội vã nghĩ cách nên có vẻ đã quên một mình mình không đại diện được cho Vũ Yến, cô ta muốn tự đánh cược với Lệ Hàn Thu thì được, vì sao còn lôi kéo người khác xuống nước chung?
Triệu Giai Ca biết trình độ của mình có thể vào trận chung kết, nhưng không có nghĩa là những người còn lại trong đoàn xe cũng được, nếu thua thì có phải sẽ trách đội viên khác không biết cố gắng không có năng lực hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Lữ Nguyên Lãng đã bị loại sắc mặt tái nhợt, Mao Tuấn nhíu mày lại, Lăng Kha siết chặt đôi tay.

Nhưng vào thời điểm này, cô và các đoàn viên không có khả năng tranh luận với Triệu Giai Ca.

Vũ Yến thật sự cần một cơ hội xoay người.

Tuy Triệu Giai Ca tính kế bọn họ, nhưng Vũ Yến ít người, nhân số dự thi chỉ có 5, chỉ cần ba người vào được chung kết thì nhất định sẽ thắng.

Điều họ phải làm là cố hết sức để Vũ Yến quật khởi trở thành đoàn xe vương bài lần nữa.

“Phụt...!Dựa vào các người?” Lệ Hàn Thu cười nhạo một tiếng, chỉ vào người của Vũ Yến mà khinh miệt đáp lại: “Cho dù trả lại Trần Phỉ Phỉ thì các người cũng không thắng được.”
“Đúng vậy, tuy lần này chúng tôi dự thi hơn 20 người, nhưng ai trong số đó cũng có thể lập tức hạ gục các người.”
“Ha hả, hiện tại chỉ mới đấu vòng loại thôi, cô cho rằng trận chung kết dễ vào như vậy sao? Qua ngày mai thì chỉ có thể ở lại một phần ba số người, hy vọng đến lúc đó còn có thể nhìn thấy cờ của Vũ Yến trên sân thi đấu.”

“Đánh cược đi, để cô ta biết khiêu chiến Quân Hạm là không biết lượng sức đến mức nào.”
Có lẽ là vì mấy năm nay Vũ Yến quá xuống dốc, Trần Phỉ Phỉ rời khỏi Vũ Yến nên họ không còn tay đua nổi bật nào.

Thịnh Hoàn Hoàn, Triệu Giai Ca và Lăng Kha lại là người mới nên căn bản không ai để họ vào mắt.

Vì thế sau khi Triệu Giai Ca nói ra lời thách thức thì người của Quân Hạm rất vui, con kiến bọn họ xem thường giờ lại dám khiêu chiến với voi, ai cho cô ta lá gan này?
Hiện giờ Quân Hạm là đoàn xe vương bài đếm được trên đầu ngón tay của Hoa Hạ, thực lực rõ như ban ngày, không thể tùy tiện khiêu khích niềm kiêu hãnh của họ.

Như người nọ đã nói, Triệu Giai Ca làm vậy là không biết lượng sức.

Lệ Hàn Thu nhìn về phía Kim Thần vẫn luôn im lặng: “Anh cảm thấy thế nào?”
Đôi mắt dưới kính râm của Kim Thần nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng hơi nhếch lên: “So đi, nhưng tiền đặt cược phải điều chỉnh một chút.”
Triệu Giai Ca tràn đầy tự tin mà hỏi: “Anh muốn cược thế nào?”
Sau đó mọi người liền nghe Kim Thần nói: “Bên thua múa thoát y trên sân thi đấu.”
Lệ Hàn Thu: “Ha ha, cái này thú vị hơn vừa rồi đó, không biết Vũ Yến các người dám cược không?”
Tầm mắt mọi người không khỏi tập trung lên người Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn.

Hai cô đều là nhân vật có mặt mũi ở Hải Thành, một người là tiểu thư đứng đầu, một người là tài nữ dự bị, nếu các cô múa thoát y trên sân thi thì nhất định sẽ làm rúng động cả Hải Thành.

Bọn Lý Hưng Hoài và Mao Tuấn đều rất tức giận, đoàn xe Vũ Yến có ba nữ tay đua trẻ tuổi xinh đẹp và chưa kết hôn, tiền đặt cược này của Kim Thần là công khai đùa giỡn các cô, hỏi sao họ lại không giận?
Rốt cuộc Triệu Giai Ca cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, một mình cô ta không làm chủ được nên quay đầu lại nhìn về phía Lý Hưng Hoài và các đồng đội khác.

Đáng tiếc không ai đáp lại cô ta.

Lệ Hàn Thu hùng hổ doạ người: “Thế nào, sợ rồi à, người của Vũ Yến hèn nhát như thế từ khi nào?”
Người đứng thứ hai của Quân Hạm - Quân Lê nói: “Các người chỉ có 5 người, nếu không dám đánh cược thì tham gia cuộc đua quốc tế còn có ý nghĩa gì?”
Sắc mặt người của Vũ Yến đều trầm xuống, nếu tiền đặt cược khác thì thôi, họ nhất định sẽ chấp nhận vì chẳng ai muốn mình bị xem thường, nhưng múa thoát y liên quan đến danh dự người phụ nữ...!
Kim Thần không chút để ý mà cười nói: “Nếu có thế cũng không dám cược thì tôi khuyên các người nên trực tiếp rút lui đi!”
Nhìn dáng vẻ vênh váo của Kim Thần, Thịnh Hoàn Hoàn thật hối hận hôm đó đánh nhẹ tay quá, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên: “Lăng Kha, Mao Tuấn, dám đánh cược không?”

Lăng Kha trả lời còn nhanh hơn Mao Tuấn: “Dám, vì sao không dám?”
Mao Tuấn vốn đang do dự, nghe Lăng Kha nói thế thì lập tức nhiệt huyết sôi trào: “Cược, tôi nghĩ các fan hâm mộ nhất định rất có hứng thú với dáng người của Kim Thần.”
Nếu con gái người ta đã không sợ thì một thằng đàn ông như anh e dè cái gì?
Cao Dương cười nói: “Làm tốt lắm.”
Lý Hưng Hoài cũng gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, ông ta rất tin tưởng họ.

Cuộc đua quốc tế năm nay hà khắc hơn mọi năm, Quân Hạm ghê gớm đến cỡ nào thì số người có thể đi vào trận chung kết cũng không quá nửa.

Dựa theo tỉ lệ, chỉ cần ba người của Vũ Yến tiến vào trận chung kết thì họ coi như thắng.

Lấy thực lực của Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn, Lý Hưng Hoài không lo lắng chút nào, chỉ cần Lăng Kha và Mao Tuấn có một người phát huy tốt đẹp thì tiến vào chung kết cũng không phải vấn đề.

Cho nên cơ hội bọn họ chiến thắng rất lớn!
Nhìn người trong đội đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng Triệu Giai Ca lạnh vài phần, sức kêu gọi của Thịnh Hoàn Hoàn trong đoàn xe lớn hơn cô ta.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình để ý tới Triệu Giai Ca, cô nhìn Kim Thần, môi đỏ nhếch lên càng cao: “Nghe thấy không? Vũ Yến chấp nhận vụ cá cược này, nhưng cá nhân tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”
Nụ cười này của Thịnh Hoàn Hoàn quá đẹp quá thu hút, ánh mắt tự tin xinh đẹp tỏa sáng làm không ít đàn ông mất hồn, bị vẻ đẹp hớp hồn của cô làm ngây ra.

Kim Thần cũng không ngoại lệ, vài giây sau anh ta mới trả lời: “Cô nói đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn vô tội chớp mắt: “Tháo kính râm của anh xuống.”
Kim Thần sửng sốt, sau đó trêu chọc: “Thì ra Thịnh tiểu thư cũng là fan của tôi, tuy rằng trên mắt tôi có vết thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt đẹp trai này, còn có thể thỏa mãn chút yêu cầu của fan.”

Nói xong, anh ta đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, thoải mái hào phóng tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt “Gấu trúc” rất hủy hình tượng.

Nhìn “Kiệt tác” của mình treo trên gương mặt đẹp trai của Kim Thần, Thịnh Hoàn Hoàn rất hả hê, lửa giận cũng hạ xuống một chút: “Kim gấu trúc.”
Người của Vũ Yến nhịn không được phì cười, hai mắt bị bầm đen của Kim Thần nhìn khá buồn cười, cũng hơi đáng khinh.

Kim Thần nhìn đôi môi đỏ mọng và ánh mắt cong cong kia thì giơ tay đeo kính râm lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Tặng cô, quyết định cược như thế đi, biểu hiện cho tốt đừng thua quá thảm.”
Nói xong, ánh mắt anh ta vội vàng dời khỏi mặt Thịnh Hoàn Hoàn, bước chân thon dài đi nhanh rời khỏi hầm giữ xe.

Cảm nhận sự chấn động từ sâu trong trái tim, Kim Thần nheo mắt: “Tiểu yêu tinh!”
Người của Quân Hạm giơ ngón giữa về hướng Vũ Yến rồi rời đi theo Kim Thần, Trần Phỉ Phỉ cảm thấy mất mặt nên cũng kéo Lý Vệ Lâm vào thang máy.

Thịnh Hoàn Hoàn gỡ kính râm khỏi mặt, tùy tiện ném qua một bên rồi quay đầu lại nhìn về phía Lý Hưng Hoài: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Đường Nguyên Minh nhìn cái kính râm bị vứt vào trong góc, khóe miệng hiện lên ý cười.

Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn lên sân thi đấu trước, không chút bất ngờ đã tiến vào vòng tiếp theo, Đường Nguyên Minh tặng bó hoa Tulip cho Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha ngay trước mặt mọi người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận