Cao Dương hô to: “Tay đua của đoàn xe 666 đánh người.”
Cao Dương vừa rống lên thì mọi người lập tức nhìn về hướng bọn họ, nhân viên của liên đoàn ô tô lập tức huýt còi, chỉ vào Vu Hạo và Mao Tuấn mà cảnh cáo: “Có phải các người không muốn thi đấu hay không?”
Vu Hạo lập tức đẩy Mao Tuấn ra, chỉ vào mũi đám đồng đội Vũ Yến mà nói: “Tôi xem các người còn có thể đắc ý bao lâu, một đám già yếu phụ nữ trẻ em, chờ giải tán đi.”
Đám tay đua của đoàn xe 666 lập tức lớn tiếng cười cợt.
Hai người trẻ tuổi Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng đương nhiên không chịu được Vu Hạo khiêu khích như thế, tức giận chỉ vào Vu Hạo: “Mày nói ai là già yếu phụ nữ trẻ em.”
Tay đua đứng bên cạnh Vu Hạo cười nhạo và nói: “Trừ các người thì còn có ai, toàn bộ giới đua xe ai không biết Vũ Yến là một đám già yếu bệnh tật, giờ có thêm mấy người phụ nữa, vậy chẳng phải là một đám già yếu phụ nữ trẻ em sao?”
“Ha ha ha...!Nói rất đúng, một đám già yếu phụ nữ trẻ em cũng dám tới cuộc đua quốc tế xem náo nhiệt, thế nào? Là cảm thấy thi đấu khẩn trương, muốn tìm việc vui cho chúng tôi xem sao, cảm ơn tinh thần cống hiến vô tư của các người.”
Dứt lời lại là một tràng tiếng cười nhạo.
Lúc này lại có một đoàn xe chủ động đi qua, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Trần Phỉ Phỉ và đoàn xe Quân Hạm của cô ta.
Quân Hạm không hổ là đoàn xe vương bài, nhìn lướt qua phần lớn đều là gương mặt quen thuộc trong giới đua xe, có mấy người nổi tiếng mà nhóm fan Hoa Hạ đều nhớ tên.
Mấy chục người kéo lũ lượt tới, ai cũng tự tin kiêu ngạo, khí thế đặc biệt mạnh, không ai dám khiêu khích.
Người đàn ông đứng bên cạnh Trần Phỉ Phỉ khinh miệt cười nói: “Vũ Yến là một đám chẳng ra gì.”
Một tay đua khác phụ họa: “Đúng vậy, đoàn xe đã sắp giải tán rồi còn chưa từ bỏ ý định, Lý Hưng Hoài là tên hề nhảy nhót.”
Người của đoàn xe 666 và Quân Hạm cộng lại cũng trên trăm, đoàn xe Vũ Yến kẹt giữa yếu ớt đáng thương, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng giận không thể át, lại bị Lý Hưng Hoài và Cao Dương ngăn lại.
Lúc này đội trưởng Giang Lương Ngọc của đoàn xe Quân Hạm và Vu Quang cùng đi tới, nhìn người của Vũ Yến với nụ cười nhạo báng khinh miệt.
Giang Lương Ngọc liếc những đội viên Vũ Yến bọn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, nhìn về phía Lý Hưng Hoài cười nói: “Đã sớm nghe nói anh nhận mấy người phụ nữ vào Vũ Yến, là mấy người này? Lý Hưng Hoài, anh thật là càng sống càng thụt lùi, anh nghĩ đang thi hoa hậu à?”
Cao Dương nói: “Đội viên của chúng tôi xinh đẹp có thực lực, thế nào, anh ghen ghét à?”
Giang Lương Ngọc lắc lắc đầu: “Cao Dương, tốt xấu gì năm đó anh cũng là nhân vật vang dội, sao đi theo Lý Hưng Hoài lại thành ra như vậy?”
Lúc này Vu Quang cũng khinh bỉ nói: “Lão Lý, không phải tôi nói đâu, nhưng ông đã què rồi thì giải tán đoàn xe đi đừng ra lăn lộn nữa, còn ngại mấy năm nay bị chê cười chưa đủ à? Nghe lời đám bạn già chúng tôi, mang theo đám người vô tích sự này đi về đi, chúng tôi còn thấy mất mặt thay ông.”
Sắc mặt Lý Hưng Hoài trắng bệch, Cao Dương cũng tức đến mặt xanh mét, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng càng không cần phải nói, Lăng Kha thì nhịn không được dựa vào sức của một mình mắng lại hai đoàn xe.
Cô chỉ vào Vu Quang: “Ông nói ai chẳng ra gì, tôi thấy ông mới chẳng ra gì, một tên đứng nhì vạn năm mà lại mở miệng nói phét trước mặt tay đua quán quân là Lý đội, tiểu nhân đắc chí.”
Trước kia Vu Quang cũng là tay đua, nhưng thành tích luôn đứng sau Lý Hưng Hoài, trước sau không thể vượt qua, cho nên Lăng Kha nói ông ta là tên đứng nhì vạn năm.
Chuyện cũ không sáng rọi bị nhắc đến làm sắc mặt Vu Quang lập tức trầm xuống.
Tiếp theo Lăng Kha lại chỉ vào Giang Lương Ngọc: “Còn ông, đừng có xem thường người khác, phụ nữ thì sao? Chúng tôi sẽ để ông hiiểu ý nghĩa của câu nói ‘Mắt chó mới coi thường người khác’.”
Lăng Kha vừa nói xong thì từng tiếng cười nhạo liên tục vang lên, đều đang cười Lăng Kha không biết tự lượng sức, đến lúc đó cả đoàn xe không ai đi vào được chung kết thì buồn cười lắm.
Giang Lương Ngọc cười cười: “Cô bé này miệng lưỡi sắc bén lắm, được, tôi cũng muốn xem các người có thể tiến vào trận chung kết không, nếu không thì đáng bị người ta xem thường.”
Nói xong, ông ta dẫn đoàn xe Quân Hạm rời đi.
Trần Phỉ Phỉ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Hưng Hoài, cười lạnh: “May mà tôi rời đi kịp thời, thật mất mặt thay các người.”
Nói xong, cô ta đắc ý sải bước đi rồi.
Còn lại đoàn xe Vũ Yến và đoàn xe 666.
Vu Quang hoàn toàn sầm mặt xuống: “Lý Hưng Hoài, đừng tưởng rằng bò lên được cây đại thụ là Lăng Tiêu thì cảm thấy không cần lo cái gì, tôi nói cho ông biết, nếu ông không lấy được thành tích làm Lăng Tiêu vừa lòng trong cuộc đua quốc tế này thì anh ta cũng bảo ông cút đi, đến lúc đó tôi sẽ từ từ tính sổ với ông.”
Nói xong, ông ta cũng dẫn đoàn xe 666 rời đi.
Trước khi đi, Vu Hạo giơ ngón giữa về hướng đám người Lý Hưng Hoài, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng tức đến muốn xông lên đánh người.
Triệu Giai Ca cảm thấy mất mặt nên sớm đã đi đến chỗ ngồi.
Trải qua đả kích này, bầu không khí trong đoàn xe Vũ Yến rất suy sút, Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vai mọi người: “Đừng nhụt chí, thi đấu còn chưa bắt đầu, sao họ biết ai có thể cười đến cuối cùng?”
Lăng Kha cũng nói: “Người khác xem thường chúng ta, chúng ta càng phải chứng minh thực lực của mình, nhất định không thể bị loại từ vòng đầu tiên được.”
Mọi người: “...”
9 giờ, tay đua của mỗi đoàn xe đều bắt đầu vào sân, trên khán đài không còn chỗ trống, đám fan đua xe đến từ năm châu bốn biển hưng phấn hét lên.
Đặc biệt là khi đoàn xe Quân Hạm ra tới, đám fan đều hò hét tên của Kim Thần, Kim Thần đeo một cặp kính râm, đứng trên nóc xe phất tay với mọi người, trông cực kỳ bảnh trai, khiến đám fan thét chói tai liên tục.
“Kim Thần, Kim Thần...”
“Quân Hạm, Quân Hạm...”
Lăng Kha hạ giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Lát nữa chúng ta đi ra ngoài, có người vỗ tay cho chúng ta không nhỉ?”
Thịnh Hoàn Hoàn búng lên trán Lăng Kha: “Sau này sẽ có.”
Sau khi đoàn xe 666 lên sân khấu, đám fan cũng rất nhiệt tình, dù sao biểu hiện trước kia của Vu Hạo cũng làm người ta chờ mong.
Tiếp theo là Vũ Yến lên sân, không khí lập tức lạnh xuống.
Tuy Vũ Yến đã từng là đoàn xe vương bài, từng có đông đảo fan, nhưng hiện tại họ không gọi tên của tay đua trong Vũ Yến ra được, nghe cũng chưa nghe qua thì sao có thể chờ mong?
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, nhìn sắc mặt ảm đạm của Lý Hưng Hoài thì thầm nói trong lòng, cô nhất định sẽ tìm về tiếng vỗ tay và hoan hô đã mất của Vũ Yến.
Kế tiếp là đoàn xe Lôi Đình, họ đến từ thủ đô, cũng là đoàn xe vương bài của Hoa Hạ được chú ý, tay đua vương bài Sơ Tình dưới trướng là Nhất Tỷ của giới đua xe Hoa Hạ, ngoài ra còn có tay đua quán quân Từ Văn Nhạc cũng rất được chờ mong.
Đoàn xe Lôi Đình vừa ra tới thì fan lại hò hét lần nữa.
Vũ Yến bị lạnh nhạt lại càng cảm thấy bị đả kích.
Trực tiếp đến sân đua luôn được các fan hoan nghênh nhất do có thể xem cả trận thi đấu, vì thế lần nào trên sân cũng chen vào đủ loại quảng cáo.
Lúc này, quảng cáo trang sức do Triệu Giai Ca quay cho Thịnh Thế đã được treo lên, hình ảnh đã được chỉnh sửa hoàn thiện làm cô ta càng xinh đẹp động lòng người.
Nhưng giữa các biển quảng cáo, vẻ đẹp của cô ta cũng không nổi bật, ảnh hậu, ca hậu, xe thần, những người này đủ để làm cô ta ảm đạm đi rất nhiều.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, cảm thấy công ty đã uổng tiền, ngay khi cô chuẩn bị dời mắt đi thì thấy được Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...