Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, phía sau là tiếng khóc của Tích Nhi, chỉ có cô ấy là không biết kiềm nén.
Lăng Tiêu nhìn về phía Bạch quản gia, giọng nói vẫn lạnh nhạt như ngày thường: “Tiễn khách.”
Đã đến nước này thì không có gì để nói nữa, lúc này lão thái thái và An Lan sẽ không giữ cô lại, Bạch quản gia tiếc nuối thở dài, nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu...!Thịnh tiểu thư, mời.”
Nhưng mà chiếc xe đua của cô thì sao!
Hình như Lăng Tiêu không có ý đưa cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đi uổng công một chuyến, hôm nay hiện giờ đã là thứ tư, nếu hôm nay không lấy được thì lại lãng phí một ngày, vì thế cô nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi có mấy câu muốn nói với anh.”
Lăng Tiêu sải bước chân thon dài đi từng bước một về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó ngừng lại trước mặt cô rồi nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú: “Ra bên ngoài chờ tôi.”
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn phải chờ hơn một giờ.
Lúc tới mặt trời còn treo trên cao, hiện tại trời đã tối xuống, bụng cô đói đến kêu rồn rột.
Sớm biết vậy cô đã ăn ở công ty rồi đến, hiện tại rõ ràng Lăng Tiêu đang làm khó cô.
Cái nên nói thì cô đã nói, Thịnh Hoàn Hoàn không biết Lăng Tiêu còn có gì bất mãn, có cho hay không thì nói một câu, hắn không thể dứt khoát một chút, trả lời dứt điểm cho cô à?
Không có cách nào, hiện tại chỉ có thể chờ.
Lúc đang chờ đợi, cô nhìn thấy một người lén lút cầm máy ảnh chụp về hướng cô, nhìn bộ dáng này không biết là paparazzi do ai mời đến.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi trên xe của mình, cô quay mặt đi, cầm điện thoại lên rồi chụp lại người nọ.
…
Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Lăng Tiêu liếc nhìn hai tờ khế đất và cái hộp trên bàn một cái, không cảm xúc mà quay đầu nói với Bạch quản gia: “Chuẩn bị lên đồ ăn.”
“Tôi vào bếp an bài.” Bạch quản gia gật đầu lui xuống.
Lão thái thái nhìn Lăng Tiêu mà lau lau nước mắt: “Hoàn Hoàn còn chờ ở bên ngoài.”
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc nói: “Vậy để cô ta chờ.”
Lăng Thiên Vũ trừng to đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn.
An Lan cầm lấy hợp đồng trên bàn, làm ra vẻ ghen tyỵ mà trêu chọc: “Con trai, con thật hào phóng với Hoàn Hoàn, vừa ra tay đã cho trên trăm triệu, sao không thấy con hào phóng với mẹ như thế?”
Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn bà một cái: “Bà lấy còn ít sao?”
“Tiêu Nhi, nhẫn của con đâu?” Lúc này Lăng lão thái thái đột nhiên hỏi.
Lăng Tiêu lại liếc nhìn cái hộp trên bàn một cái: “Vứt rồi.”
Lăng lão thái thái nghe xong lại đỏ mắt, lần này không nói thêm nữa mà cầm lấy cái hộp cùng khế đất kia đưa cho Lăng Tiêu: “Đây là Hoàn Hoàn trả về, tự con xem rồi xử lý đi!”
Nói xong, bà kéo tay Lăng Thiên Vũ: “Đi, chúng ta lên lầu đi, bà nội nấu hoành thánh cho con ăn.”
Tích Nhi cẩn thận liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, cũng đi theo lên, đảo mắt chỉ còn lại Lăng Tiêu và An Lan.
An Lan luôn muốn thân cận với Lăng Tiêu lại nói: “Mẹ không có khẩu vị, con ăn đi!”
Sau đó bà cũng trở về phòng.
Lăng Tiêu nhìn thứ trong tay, kêu Bạch quản gia tới: “Cất đi.”
Bạch quản gia hiểu ý, bưng hộp đi vào thang máy.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn thấy Lăng Tiêu thì hắn đang ngồi trong xe, sắc mặt đặc biệt đen, cách một khoảng vẫn bị khí lạnh tỏa ra trên người hắn làm rét buốt.
Cô cảm thấy không tốt lắm, lập tức xuống xe: “Lăng Tiêu.”
Lăng Tiêu cứ nhìn về phía trước: “Lên xe.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng xe của tôi…”
Lăng Tiêu không nâng đầu: “Tôi sẽ cho người đưa về.”
Thịnh Hoàn Hoàn mở vị trí ghế phụ ra rồi ngồi vào, nhưng Lăng Tiêu vẫn không lái xe đi, cũng không nói lời nào.
Đại gia này luôn như thế, trưng cái mặt đen ra cho người khác nhìn, bảo mình tự lĩnh ngộ đi.
Lúc này tâm tình Lăng Tiêu rất khó chịu, Thịnh Hoàn Hoàn lại làm sai trước, hơn nữa còn có việc nhờ người ta nên chỉ có thể tìm vấn đề từ bản thân.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng mở miệng: “Bà nội không làm khó dễ anh chứ?”
Lăng Tiêu nghiêng mặt đi, mặt như sương lạnh mà nhìn cô: “Tôi ăn cơm chiều một mình, cô cứ nói đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...!Vậy chứng minh lời tôi nói có tác dụng, sau buổi tối hôm nay, họ sẽ không nhắc đến tôi nữa.”
Anh còn được ăn cơm chiều, đến bây giờ tôi còn bị đói này!
Lăng Tiêu lạnh lẽo “A” một tiếng, lái xe rời khỏi Lăng Phủ.
Trên đường đi rất im lặng, Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta về đoàn xe sao?”
Cả một chữ “Ờ” mà Lăng Tiêu cũng lười đáp lại.
Thịnh Hoàn Hoàn thức thời không nói nữa, cô suy đoán lời Nam Tầm nói có khả năng đúng thật, Lăng Tiêu chuẩn bị tìm cô tiến hành thảo luận thêm về cuộc thi và đoàn xe.
Nhưng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn biết mình đã đoán sai!
Bởi vì hắn lái xe lên đường đua.
“Lăng Tiêu?” Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt qua nhìn hắn.
“Đây là chuyện trước kia đã hứa với cô.” Lăng Tiêu vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới Lăng Tiêu đã từng hứa sẽ dẫn cô chạy một vòng, đích thân chỉ điểm cho cô.
Sau đó vì chuyện của Tích Nhi, cô bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, từ đây không nhắc đến chuyện này nữa, không ngờ hắn vẫn còn nhớ.
Ngay sau đó, cô lại nghe hắn nói: “Tôi vẫn nói câu đó, muốn lấy thì phải lấy giải nhất.”
Giải nhất!
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy áp lực như núi: “Tôi không thắng được Kim Thần.”
Cô nói đúng sự thật, tối hôm qua sau khi thi đấu, cô thấy rõ thực lực của Kim Thần, cô và Kim Thần vẫn có chênh lệch, muốn thắng anh ta rất khó.
Lăng Tiêu lạnh lùng trào phúng: “Còn chưa thi đã nhận thua? Cô là người của Vũ Yến, Lăng Tiêu này xưa nay chỉ lấy giải nhất.”
Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận ra Lăng Tiêu đang tạo áp lực cho mình: “Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ cố hết sức.”
“Không, cô đã từng bảo đảm với tôi, xem ra cô đã quên rồi.”
Nhìn một bên mặt của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn biết hắn nghiêm túc, cô hồi tưởng lại cuộc đối thoại lần đó, sắc mặt hơi trầm xuống: “Anh biết rõ lần đó tôi chấp nhận là vì muốn tự do.”
Chiếc xe đột nhiên “Két” một tiếng ngừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn đập người về phía trước, lúc này tay Lăng Tiêu nhấn lên bả vai cô một cái, cả người nhích lại gần cô: “Nhớ kỹ.”
Hơi thở của Lăng Tiêu phun lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, lưng cô dính sát vào ghế dựa, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hô hấp và nhịp tim của cô dần dần trở nên rối loạn.
Lăng Tiêu nói: “Tôi để lại Vũ Yến là vì cô làm nó còn có chút giá trị tồn tại, nếu cô thua thì nó cũng không cần thiết tồn tại nữa, nghe hiểu chưa?”
Không biết có phải ảo giác của Thịnh Hoàn Hoàn hay không mà cô cứ cảm thấy Lăng Tiêu không phải đang nhìn vào mắt mình, mà là đôi môi.
“Anh đang uy hiếp tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn bất giác siết lấy tay vịn ghế ngồi: “Anh cho tôi áp lực lớn như thế, lỡ đến lúc đó tôi phát huy thất thường, lật xe thì làm sao?”
“Vậy coi như tôi dạy dỗ không tốt.” Lăng Tiêu nhìn đôi má và vành tai ửng hồng của cô, trong cổ họng tràn ra ý cười trầm thấp, cuối cùng cũng buông cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo mới phản ứng lại, mừng rỡ nhìn về phía hắn: “Ý anh là tốc độ của anh vượt qua Kim Thần?”
Chỉ khi nào có thực lực mạnh hơn Kim Thần thì hắn mới nói ra câu đó!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...