Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu


Lăng Tiêu lập tức ngồi dậy khỏi giường: Râu, đâm người… những từ này đều nhắc nhở Lăng Tiêu rằng trên giường Thịnh Hoàn Hoàn có đàn ông.

Hiện tại còn xuất hiện một cô gái, Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến hình ảnh hoang đường một nam hai nữ, hơn nữa hai cô gái này đều uống say, người đàn ông kia muốn làm gì thì làm đó.

Gặp phải chuyện này, là đàn ông đều không đứng nhìn bàng quan, huống chi đối phương còn là vợ cũ của hắn.

Lăng Kha ợ hơi rượu một cái, cười như một con ngốc: “Anh ra lệnh cho tôi? Tôi càng không làm.”
Đã không nghe thấy giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn nữa, có phải cô đã bị người đàn ông kia mang đi hay không?
“Tôi bảo cô lập tức đưa điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn.”
Huyệt Thái Dương của Lăng Tiêu nhói đau, trong tiếng nói lạnh lẽo mang theo lửa giận nghiến răng nghiến lợi, hắn lập tức bước xuống giường, vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

Con ma men Lăng Kha không biết sợ là gì: “Ha hả, anh tìm Hoàn Hoàn à...!Anh còn chưa nói mình là ai.”
Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi là Lăng Tiêu.”
Những người hầu gác đêm dưới lầu thấy Lăng Tiêu nổi giận đùng đùng ra cửa thì quay mặt nhìn nhau, hơn nửa đêm mà thiếu gia mặc áo ngủ muốn đi đâu, có cần thông báo cho Bạch quản gia không?
Lăng Kha nghe thấy tên Lăng Tiêu thì phản ứng rất mãnh liệt: “Không không...!Không cho anh giả mạo anh họ họ của tôi.”
“Lăng Kha.”
“Tôi đây.”
Lăng Tiêu không thể nhịn được mà rít gào ra tiếng, kéo cửa xe ra rồi “Phanh” một tiếng đóng lại: “Cô ở đâu, tôi bảo cô kêu Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại.”
“Em ở nhà của Hoàn Hoàn!”

Rốt cuộc Lăng Kha cũng nghe ra giọng của Lăng Tiêu, lập tức như đứa bé ngoan mà trả lời, vài giây sau lại nói tiếp: “Hoàn Hoàn ngủ rồi, không thể nghe điện thoại của anh, có chuyện gì anh nói với em đi, em nhất định chuyển lời cho anh...!Oa, Hoàn Hoàn, không ngờ ngực của cậu to như thế...”
Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn nỉ non: “Tránh ra, đừng lấy râu đâm tôi.”
Lăng Kha: “Cậu ngủ đến choáng váng rồi à, đừng kéo tóc của tớ...!Ô ô...!Sao của tớ lại nhỏ như thế, cậu to hơn tớ hơn một nửa lận...”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Không phải, Lăng Tiêu nói tớ không lớn không nhỏ như vậy rất vừa vặn...!Cậu đừng có sờ, sờ nữa bị cậu sờ nhỏ thì sao...”
Lăng Tiêu: “...”
Hai kẻ điên, ngu ngốc.

Lăng Tiêu nghe cuộc đối thoại của hai người thì khuôn mặt tuấn tú lập tức đen như Bao Công, duỗi tay đóng cánh cửa vừa mở ra lại.

Hắn cả đời anh minh, lại bị hai cô gái ma men này chơi.

Lăng Tiêu vừa giận lại bực, tức đến ném điện thoại qua một bên, lúc này giọng của Lăng Kha lại truyền đến: “Hoàn Hoàn...!Cái kia của Lăng Tiêu lợi hại không?”
Cái kia?
Cái gì?
Lăng Tiêu bất giác kéo dài lỗ tai.

“Ảnh hả...!Ảnh rất lợi hại...”
“Lệ Hàn Tư cũng siêu lợi hại...”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không chịu yếu thế: “Lăng Tiêu lợi hại hơn.”
Vì thế hai con ma men lại bắt đầu cãi nhau...!
Lăng Kha: “Cậu nói bậy, Lệ Hàn Tư lợi hại hơn.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng Tiêu lợi hại, không tin hôm nào cậu bảo họ đánh một trận thử xem.”
Lăng Kha: “Thử thì thử, ai sợ ai!”
Lăng Tiêu rất tỉnh táo hơn nữa còn rất phẫn nộ: “...”
Phụ nữ uống say đều là dạng quỷ này sao?
Lăng Tiêu duỗi tay tắt điện thoại, xuống xe mới để ý mình đang mặc áo ngủ, khuôn mặt tuấn tú lại càng đen hơn, hắn nhất định là điên rồi!!!

Thịnh Thế
Hôm nay lại có một trận đánh ác liệt sắp diễn ra.

Lý Nhuỵ đã trở lại, Lý Na bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện chiếm đoạt tác phẩm của người khác, việc này đã có chứng cứ rất xác thực, chỉ chờ kết quả phán định mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn ra sức nâng đỡ Lý Nhuỵ thay thế vị trí của Lý Na, lại bị phe phái Chu Tín phản đối, hơn nữa họ còn đề cử một nhà thiết kế có chút danh tiếng trong giới, muốn cô ta lên nhận chức.


Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng không đồng ý, sau đó trong phòng họp trình diễn cuộc thi thiết kế ngay hiện trường.

Cuối cùng, thiết kế của Lý Nhuỵ đạt được 80% số phiếu của cả công ty, giành được thắng lợi triệt để.

Lý Nhuỵ thành công ngồi vào vị trí của Lý Na, toàn quyền phụ trách hoạt động sản xuất và thiết kế trang sức.

Buổi chiều, Triệu Giai Ca tới công ty để lấy hợp đồng quảng cáo trang sức của Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn không hề xuất hiện trong cả quá trình đàm phán, chỉ bảo Tống Chí Thượng đi giám sát.

Đường Nguyên Minh tới công ty kiểm tra tiến triển của dự án, Thịnh Hoàn Hoàn thông báo với Tương Tuấn Tài và những nhân tài chuyên nghiệp vừa tìm về được cùng nhau ra nghênh đón Đường Nguyên Minh.

Sau khi kiểm tra xong, Đường Nguyên Minh mời Thịnh Hoàn Hoàn cùng ăn cơm, Thịnh Hoàn Hoàn xin lỗi nói: “Vốn dĩ phải là em mời anh, nhưng hôm nay em có việc gấp phải xử lý, thật xin lỗi.”
Đường Nguyên Minh đút tay vào túi, thoải mái lại tùy ý, cưng chiều nhếch miệng cười với Thịnh Hoàn Hoàn: “Em đừng xin lỗi, hôm nào lại mời anh, cần anh hỗ trợ không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Đừng, chỉ là chút việc riêng thôi.”
Nhìn theo Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, ý cười trên khóe miệng Đường Nguyên Minh dần tắt, anh lấy điện thoại ra gọi: “Đi theo Thịnh tiểu thư, xem cô ấy muốn đi gặp ai.”
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe thì nhắn tin cho Lăng Tiêu: “Mấy giờ anh tan tầm?”
Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được tin nhắn trả lời của Lăng Tiêu: “Cô đi về trước, trước khi tôi xuất hiện, cô nhất định phải trấn an bà nội và tụi nhỏ, tôi không hy vọng sau này họ lại nhắc đến chuyện chúng ta ly hôn.”
“Được.” Lần này Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất sảng khoái.

Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức lái xe đến Lăng Phủ, bảo vệ thấy cô cũng không ngăn cản mà mở cổng cho vào.

Vừa xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy Bạch quản gia đang sai người tu bổ hoa cỏ, cô lập tức lên tiếng chào hỏi.

“Thiếu… Thiếu phu nhân?” Thị lực của Bạch quản gia không tốt, cho rằng mình hoa mắt nên vội đeo kính lên, liền nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn duyên dáng đứng cách đó không xa, đang tươi cười mà nhìn ông.


Trong nháy mắt, Bạch quản gia rất kích động, vội đi về hướng cô, thái độ vẫn cung kính như trước kia: “Thiếu phu nhân, cô đã trở lại.”
Cô đã trở lại!
Giống như nơi này vẫn là nhà cô, nhưng kỳ thật cô đã chẳng còn liên quan gì đến nó nữa
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Mọi người có ở đây không, tôi có mấy câu muốn tâm sự với họ.”
Bạch quản gia gật đầu: “Có, đương nhiên là có, xin thiếu phu nhân theo tôi, lão thái thái và tiểu thiếu gia gặp cô nhất định sẽ rất vui, còn dì Hà và Tích Nhi nữa, họ thường xuyên nhắc đến cô.”
Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy được Lăng lão thái thái và An Lan, An Lan đang dạy Tích Nhi biết chữ, Lăng lão thái thái đang chơi với Thiên Vũ, Tiểu Bạch lười biếng quỳ rạp trên mặt đất mơ màng sắp ngủ.

Hình ảnh này rất ấm áp.

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ sẽ thấy được cảnh này, đột nhiên cảm thấy sau khi mình rời khỏi Lăng Phủ thì nơi này lại càng trở nên ấm áp, không còn lạnh lẽo như trước kia.

Hơn nữa lão thái thái và An Lan ở chung cũng không tồi, khác trước kia cô nhìn thấy ở nhà cũ rất nhiều.

Cô biết tất cả đều là nhờ Tích Nhi.

Nhưng cô không biết trong đó còn có nguyên nhân, đó là do An Niên.

Đến bây giờ, trừ gia đình Lăng Tiêu thì ở Hải Thành không có bao nhiêu người quen biết An Niên, càng không ai biết cậu ta là cha ruột của Thiên Vũ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận