Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu


“Chúng ta đi đâu?”
Sau khi lên xe, Lăng Kha vừa mệt vừa tức mà trực tiếp nằm xoài trên ghế, nhìn tốc độ chạy của Triệu Giai Ca, cô cảm thấy hôm nay đã luyện uổng công.

“Đi đón chị Nam Tầm.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhắc nhở Lăng Kha: “Có người theo dõi chúng ta.”
Lăng Kha thấy một chiếc xe đua có đánh dấu đoàn xe Vũ Yến đi theo bọn họ thì lập tức nắm lấy tay vịn: “Nhất định là Triệu Giai Ca và Lam Nhan, họ luôn muốn biết thực lực thật sự của cậu, cắt đuôi họ đi.”
“Cậu tức đến điên rồi à? Đua xe trên đường này, cậu không muốn bằng lái xe nữa, không muốn có tư cách dự thi nữa à?”
Lăng Kha cắn môi: “Cmn, suýt bị họ gài, vậy giờ làm sao, để mặc họ đi theo mãi sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên ung dung nói: “Muốn đi theo thì cho theo đi, lát nữa bảo chị Nam Tầm lái xe cắt đuôi họ.”
Lăng Kha cười rộ lên, dựng ngón cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cao minh.”
Thịnh gia, lúc này Nam Tầm đang tìm con gái khắp phòng.

Cuối cùng cô nhìn thấy dưới lầu ngoài cửa sổ có một chiếc xe thể thao đang đậu, mà Diệp Sâm đang ôm Cố Hoan đứng trước xe, vẫn rất ưu nhã vẫy vẫy tay với Nam Tầm.

“Diệp Sâm, tên chết tiệt.” Nam Tầm tức đến hộc máu mà hô to: “Nếu anh dám dẫn Hoan Hoan đi thì bà không để yên cho anh.”
Trong tiếng rống giận của Nam Tầm, Diệp Sâm khom lưng ngồi vào trong xe, “Phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, xe “Ầm ầm” mà lao đi.

Cả quá trình Nam Tầm bị làm lơ tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Sâm, vừa reo vài tiếng đã bị Diệp Sâm tắt máy.


Sau đó Nam Tầm nhận được tin nhắn anh gửi đến: “Muốn gặp Hoan Hoan thì về nhà.”
“A...!Diệp tiện nhân, đồ chết tiệt.”
Nam Tầm suýt đập điện thoại.

Rống xong, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng lại dần dần ngừng lại.

Diệp Sâm biết điểm yếu của cô, cho nên lần nào cũng kích thích cô rối loạn như ruồi nhặng không đầu, chỉ có thể bị anh ta nắm mũi dắt đi.

Nhìn quần áo trên tay, Nam Tầm lập tức bình tĩnh lại, cô không thể tiếp tục như vậy, đã đến lúc dạy cho Diệp Sâm và Hoan Hoan một bài học.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha tới Thịnh gia, Nam Tầm vừa dùng bữa tối xong, mặc một bộ đồ ở nhà, tay xách điểm tâm Lăng Kha mang đến, cô ấy không có thời gian ăn cơm.

“Hoan Hoan đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấy Cố Hoan nên hỏi.

Lần này Nam Tầm bình tĩnh hơn nhiều: “Bị Diệp tiện nhân mang đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, nhìn lầu hai nhà mình, không khỏi hoài nghi hệ thống bảo an nhà mình chỉ là bài trí: “Rốt cuộc anh ta đi lên bằng cách nào, hay là thu mua vệ sĩ nhà em rồi?”
Nam Tầm ném điểm tâm cho Lăng Kha: “Chỉ cần anh ta muốn thì có rất nhiều biện pháp, khó lòng phòng bị.”
Lăng Kha lo lắng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, giờ chúng ta đi đón Hoan Hoan về?”
Nam Tầm lắc đầu, lần này cô đã nhìn ra, phải cho họ một bài học, làm Diệp Sâm ngoan ngoãn đưa Hoan Hoan trở về: “Không vội, Diệp Sâm dẫn Hoan Hoan về nhà chị, giờ chị rất nhẹ nhàng, đi chơi thôi!”
Nói xong, cô duỗi tay đi kéo cửa sau xe.

“Từ từ.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lên tiếng ngăn lại, bước xuống ghế lái, vịn cửa xe nhìn Nam Tầm, rồi ra hiệu: “Hôm nay chị lái đi.”
Nam Tầm nhìn xe đua trước mặt mà “Chậc chậc” hai tiếng: “Chiếc xe này không tồi, xem ra Lăng Tiêu rót không ít tiền vào Vũ Yến, em nhất định phải thể hiện cho tốt trước mặt chồng cũ đấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Cho nên mới tìm người thầy là chị đến chỉ giáo sao?”
Nam Tầm bật cười: “Đừng, giờ chị không còn gì để dạy hai em đâu.”
“Có không thì lên xe lại nói, đêm nay ba chúng ta phải tận hưởng gió và tốc độ.”
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy Nam Tầm lên ghế lái, mình thì mở ghế sau ra ngồi vào.

Nhìn Nam Tầm cột đai an toàn, Thịnh Hoàn Hoàn mới thu lại ý cười trên khóe miệng: “Chị Nam Tầm, có người theo dõi tụi em, lát nữa lên đường băng nhớ cắt đuôi họ.”
Nam Tầm nhăn mày, sau này nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: “Chiếc xe sau?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu.


Nam Tầm câm nin: “Ai nha, theo dõi còn trắng trợn như thế, chị còn tưởng là đi chung với tụi em.”
“Là Lam Nhan và Triệu Giai Ca.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ hai cô gái này kiên nhẫn và mặt dày như thế, hiện tại cô có xuống xe đi qua chất vấn thì họ cũng không chột dạ, còn quang minh chính đại muốn so một trận chính thức với cô.

Mà cô không muốn chơi với họ.

Nam Tầm nghe hai cái tên này thì khóe miệng nhếch lên trên: “Ngồi ổn.”
Lăng Kha nghe xong lập tức nhét điểm tâm vào miệng, duỗi tay nắm chặt tay vịn, xe “Ầm” một tiếng đã chạy đi.

Lam Nhan xị mặt: “Đổi người, Thịnh Hoàn Hoàn này thật gian xảo, còn đi theo không?”
Triệu Giai Ca dùng hành động đáp lại cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua phía sau, lập tức thấy rõ tình hình: “Họ đuổi theo, người lái xe là Triệu Giai Ca.”
Nam Tầm bình tĩnh trả lời: “Lên đường băng rồi chơi với cô ta, đã thật lâu chị không đua xe, lấy cô ta luyện tập đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Thật là vinh hạnh của Triệu Giai Ca.”
Nhìn chiếc xe chậm rì rì trước mặt, Lam Nhan dần dần không có kiên nhẫn: “Nếu không thì bỏ đi, tôi cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang cố ý chơi chúng ta.”
Triệu Giai Ca không cảm xúc mà nói: “Nếu cô không kiên nhẫn thì tôi có thể để cô xuống trước.”
Triệu Giai Ca biết đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ luyện xe, cô lái xe đua đi là vì làm quen với nó.

Trước đó Thịnh Hoàn Hoàn luôn không luyện tập, mấy ngày nay nhất định sẽ liều mạng bù lại.

Hơn nữa xe đua mới cần chạy nhiều làm quen mới có thể hoàn toàn khống chế.


“Vì sao cô để ý Thịnh Hoàn Hoàn như thế, có lẽ chỉ là chúng ta xem trọng cô, tôi không cảm thấy thực lực của cô ta sẽ cao hơn cô và tôi.”
“Cô sai rồi, Lý Hưng Hoài đã từng bồi dưỡng ra Lý Tinh Vũ, người được ông ta xem trọng thì thực lực kém được sao? Tôi muốn so một trận với cô ta trước khi lên sân thi đấu, như vậy trong lòng mới nắm chắc.”
Triệu Giai Ca biết Thịnh Hoàn Hoàn nhất định chưa dùng hết sức trong hai lần tỷ thí trước, còn việc giữ lại bao nhiêu thì cô ta thật sự nhìn không ra.

Tối hôm qua cô ta thua so nhảy, cả cô Nhã cũng đứng ra tâng bốc Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại bình luận trên mạng đều nghiêng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Cô ta đã thua một lần, cuộc đua quốc tế quyết không thể thua nữa.

Triệu Giai Ca mặt không cảm xúc nhìn về phía Lam Nhan: “Chẳng lẽ cô không muốn biết thực lực chân chính của cô ta, chẳng lẽ cô cam tâm trở thành làm nền?”
Nhìn gương mặt và đôi mắt này, Lam Nhan đột nhiên hiểu ý của Triệu Giai Ca, nếu thực lực của họ và Thịnh Hoàn Hoàn chênh lệch quá lớn thì vì sao còn phải lên sân thi đấu?
Dù thế nào, các cô cũng không thể làm nền cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Thấy Lam Nhan không nói nữa, Triệu Giai Ca lại nói tiếp: “Chuyện cô bị đóng băng đã lan truyền khắp nơi, tối hôm qua Lăng Tiêu còn đến tiệc độc thân của Thịnh Hoàn Hoàn, rồi ra mặt cho cô ta, đây là ly hôn mà còn vươn vấn tình xưa à?”
Sắc mặt Lam Nhan lập tức âm trầm: “Đủ rồi, Triệu Giai Ca, đừng cho là tôi không biết cô nghĩ cái gì.”
“Tôi nghĩ cái gì?”
“Cô muốn mượn tay tôi diệt trừ Thịnh Hoàn Hoàn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui