Nam Tầm vốn đang giãy giụa muốn đứng lên đột nhiên ngừng nghỉ.
Sức kéo bên hông làm người ta giật mình, Nam Tầm tính toán nếu mình dùng hết toàn lực thì bao lâu mới có thể tránh thoát trói buộc của Diệp Sâm, sau đó cô đột nhiên ấn vai Diệp Sâm, hai chân phát lực.
Kết quả mông vừa nâng lên một chút thì bên hông đã bị ghì mạnh xuống.
Nam Tầm chỉ thử một lần liền từ bỏ.
Thứ nhất, giãy giụa với tư thế này thật sự quá xấu.
Thứ hai, chỗ đó của đàn ông thật sự không cọ được, nếu xảy ra biến hóa gì thì thật sự quá xấu hổ.
Thứ ba, đây là điểm quan trọng nhất, cô căn bản không tránh thoát được!
Nam Tầm không khỏi hoài nghi bản thân, là cô rời khỏi trường quân đội nhiều năm, thể chất yếu đi, hay là Diệp Sâm có sức trâu trời sinh?
Không, nhất định anh đã uống thuốc!
Trước kia Diệp Sâm yếu đuối mong manh, cô có thể hạ gục anh chỉ trong một giây, nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn xoay lại!
Nam Tầm thừa nhận mấy năm nay cô hơi lơi lỏng, thể trạng giảm xuống, nhưng mỗi ngày cô luôn kiên trì chạy bộ và rèn luyện, chỉ lui bước cũng không có khả năng thay đổi lớn như thế.
Cho nên nhất định là Diệp Sâm uống thuốc!
Diệp Sâm ấn đôi tay lên eo Nam Tầm, nghiêng đầu bật hơi trêu chọc vành tai cô: “Tôi thấy em thật sự muốn chơi với lửa.”
Hình như người đàn ông này rất hứng thú với lỗ tai cô.
Nam Tầm bóp cổ Diệp Sâm cảnh cáo: “Nếu anh dám...!tôi liền bóp chết anh.”
Tuy Nam Tầm không nói ra chữ kia, nhưng Diệp Sâm biết rõ cô muốn biểu đạt cái gì và từ ‘Chào cờ’ không nói ra khỏi miệng!
Tiếng cười trầm thấp trào ra từ cổ họng Diệp Sâm, gợi cảm lại thu hút: “Vậy em an phận một chút, nếu không tôi không khống chế được thay đổi sinh lý của mình đâu.”
Nói xong, anh siết eo Nam Tầm rồi kéo kéo lên trước bụng.
Nam Tầm mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi mà gầm nhẹ: “Anh là đồ biến thái.”
Diệp Sâm bóp eo cô: “Không muốn bị người ta xem như khỉ thì ngoan ngoãn ngồi đó đừng nhúc nhích.”
Dáng vẻ thẹn quá thành giận của cô thật thú vị.
Nam Tầm tức đến nghiến răng, nếu Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ không ở đây thì cô đã tát thẳng một cái vào mặt Diệp Sâm rồi.
Nhưng đánh bạt tay này xong thì không phải Diệp Sâm thẹn quá thành giận cũng là cô ôm Hoan Hoan giận dữ rời đi, dù sao cuối cùng sẽ làm mọi người tan rã trong không vui.
Cô thừa nhận mình không mất mặt như vậy nổi!
Nam Tầm lạnh giọng cảnh cáo Diệp Sâm: “Chỉ là trò chơi mà thôi, tôi phối hợp anh là được, nhưng tốt nhất anh đừng có hành động vượt rào, nếu không nửa đời sau của anh đừng mong được làm đàn ông.”
Diệp Sâm được như ý nguyện nên tâm tình đặc biệt tốt, tay chậm chạp không dời khỏi eo Nam Tầm: “Em quên lần trước ba em bỏ thuốc tôi sao? Yên tâm, tôi là quân tử.”
Hừm, eo cô thật là vừa thon vừa mềm!
Nam Tầm nghĩ đến tình hình lần trước ở trên xe với Diệp Sâm, lúc ấy anh thật sự chỉ nắm chặt tay cô, không có hành động gây rối gì.
Dưới tình huống đó mà còn có thể giữ bình tĩnh, khống chế được khát vọng sinh lý và tâm lý, ý chí của người đàn ông này mạnh đến mức làm người ta bội phục.
Nam Tầm cầm lòng không đậu mà nghĩ, nếu đổi là Cố Nam Thành thì gã làm được không?
“Đến em, giờ em không tiện nên tôi quay giúp cho!” Lúc này giọng của Diệp Sâm lại vang lên bên tai cô.
Không đợi Nam Tầm trả lời, Diệp Sâm lại quay chai rượu dưới ánh mắt nghiền ngẫm và tiếng trêu chọc ồn ào của mọi người.
Không biết vì sao trong lòng Nam Tầm có dự cảm chẳng lành, quay đầu lại liền thấy cái chai xoay vài vòng rồi chậm rãi dừng lại vị trí cô vừa ngồi kia.
Nam Tầm: “...”
Hiện tại cô rất hoài nghi Diệp Sâm đang gian lận.
“Là em chọn hay tôi giúp em?” Ánh mắt thâm thúy dịu dàng của Diệp Sâm nhìn vào Nam Tầm.
Sau đó, không đợi Nam Tầm trả lời, anh lại nói: “Thôi, giờ em không tiện, cứ để tôi chọn giúp em đi!”
Giây tiếp theo Diệp Sâm đã duỗi cánh tay ra, “Tùy tiện” chọn một thẻ đỏ rồi lật lại.
“Cách tờ giấy hôn môi người đàn ông gần cô nhất một phút.”
Người đàn ông bên cạnh Nam Tầm chính là Diệp Sâm.
Trên trán Nam Tầm nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi: “Anh gian lận.”
Diệp Sâm nhún vai, thỏa thuê đắc ý cười nói: “Ăn may thôi, hết cách.”
Ăn may?
Quỷ mới tin anh ăn may!
Nam Tầm nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Giúp chị lấy khăn giấy lại đây, rút nhiều mấy tờ.”
Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn lấy giúp thì lúc này Đường Dật lại trêu chọc: “Hôn cách khăn giấy còn gọi là hôn sao, ai cũng là người thành niên độc thân, muốn chơi thì chơi thật ấy.”
Lăng Kha liếc nhìn Cố Nam Thành sắc mặt xanh mét một cái, lập tức phối hợp với Đường Dật: “Đúng vậy, muốn chơi thì chơi thật, hôn cách khăn giấy có gì thú vị.”
“Dùng khăn giấy còn gọi là mạo hiểm sao?”
“Hôn môi, hôn môi, hôn môi...”
Mọi người ồn ào theo.
Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, nói với Nam Tầm: “Nếu mọi người đều yêu cầu như vậy, chúng ta làm thật đi.”
“Anh dám...” Nhìn ánh mắt cực nóng của Diệp Sâm, Nam Tầm lập tức lui về phía sau, nhưng eo cô bị ghì chặt, tiếp theo cái gáy cũng bị đè lại, môi Diệp Sâm đã hôn lên.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dùng tay che mắt Cố Hoan.
“Rắc!” Một âm thanh nhỏ truyền đến từ tay Cố Nam Thành.
Trần Do Mỹ thấy cái ly trong tay Cố Nam Thành đã nát, mảnh vụn đâm vào tay gã, có máu chảy xuống mặt bàn.
Mặt Trần Do Mỹ trầm xuống, cắn chặt môi, một lát sau mới thấp giọng kinh hô: “Anh Nam Thành, tay anh...”
Lúc này Cố Nam Thành mới tỉnh táo lại, gã rũ mắt rồi thả tay ra, lòng bàn tay toàn là máu.
Trần Do Mỹ đau lòng nói: “Vết thương rất sâu, chảy nhiều máu như thế, chúng ta mau đi bệnh viện đi!”
Nói xong, cô ta muốn đỡ Cố Nam Thành đứng lên.
Kết quả Cố Nam Thành lại đẩy ra, rất mất phong độ mà phất tay bỏ đi.
Trần Do Mỹ biến sắc, lập tức đuổi theo, cô ta vốn định xem trò hay, không ngờ Cố Nam Thành không biết cố gắng như thế, cuối cùng cô không có mặt mũi ở lại nơi này.
Mọi người đều đang chú ý Nam Tầm và Diệp Sâm, ít ai phát hiện Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ rời đi.
Mà người thấy cảnh vừa rồi lại không lên tiếng, họ không hy vọng Cố Bắc Thành thẹn quá thành giận rời đi làm gián đoạn nụ hôn nồng nhiệt của Nam Tầm và Diệp Sâm.
Lúc này Nam Tầm bị ghì lấy cái gáy, tức đến phổi sắp nổ tung, cô hung ác cắn rách môi Diệp Sâm.
Diệp Sâm bị đau mới buông cô ra, anh nhìn Nam Tầm lại thẹn lại giận thì liếm máu trên môi rồi sung sướng mà nhếch môi, rất tà khí nói: “Em nói chỉ là trò chơi thôi.”
Diệp Sâm đáp trả Nam Tầm bằng lời vừa rồi của cô.
Nam Tầm nghẹn họng, trong miệng trên chóp mũi đầy mùi của Diệp Sâm, cô phẫn nộ đẩy anh ra rồi về tới vị trí của mình: “Hoàn Hoàn, chúng ta đổi vị trí.”
Vừa rồi không phải kêu “Anh rể” vui lắm sao?
Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ nằm cũng trúng đạn: “...”
Diệp Sâm cũng không ngăn cản, dù sao đêm nay anh đã tận hứng, tương lai của bọn họ còn dài, không vội vã nhất thời.
Chủ yếu là...!Nam Tầm thật sự tức giận rồi!
Nếu ép tiếp, cô gái này xù lông thật thì hết vui!
Đường Dật vui sướng khi người gặp họa mà trêu chọc: “Lần này Diệp thiếu chơi lớn rồi, coi chừng làm người ta tức bỏ đi đấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...