“Xem cách ăn mặc và khí chất của anh ta thì không có khả năng nghèo, hơn nữa hình như quan hệ của anh ta và Lăng Tiêu không bình thường, trong giới họ thì ai không phải giàu nứt đổ vách chứ?”
“Chẳng lẽ là vì Nam Tầm còn chưa buông được Cố Nam Thành.”
“Rất có khả năng, dù sao trước khi Trần Do Mỹ chen chân vào hôn nhân của bọn họ thì Nam Tầm và Cố Nam Thành có tiếng là ân ái.”
“Tôi còn biết họ là mối tình đầu của nhau, ai cũng nói mối tình đầu là khó quên nhất, Nam Tầm nhất định còn vươn vấn tình cũ với Cố Nam Thành, chỉ tiếc...”
Nam Tầm thật sự nghe không nổi nữa, cô và Cố Nam Thành đã mâu thuẫn thành như vậy, họ đã nhìn thấy dáng vẻ xấu xí nhất của nhau, tình cảm sâu đậm đến mấy cũng không chịu nổi dày vò như vậy.
Cô đã từng đau lòng, cũng từng cuồng loạn, hiện giờ quay đầu nhìn lại mới phát hiện Cố Nam Thành căn bản không có điểm nào đáng để cô lưu luyến, dù là nhân phẩm hay là gia đình gã.
Năm đó cô từ bỏ tiền đồ rộng mở mà gả cho gã thật là mắt mù!
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Cố Nam Thành nghe những lời bàn tán đó xong, khi nhìn về phía Nam Tầm thì ánh mắt dần dần thay đổi.
Vừa rồi gã còn tràn đầy phẫn nộ và khinh thường, hiện giờ lại mang theo chút áy náy và dịu dàng, thậm chí căm hận cũng ít đi vài phần.
Gã còn tự xét lại, dù sao cũng là mình có lỗi với mẹ con họ!
Diệp Sâm bị Nam Tầm không chút lưu tình từ chối như vậy cũng không tức giận, chỉ thoải mái dựa vào sô pha, môi mỏng mang theo ý cười bất cần đời, tà khí lại gợi cảm, làm các cô gái trong phòng tim đập gia tốc, than thở Nam Tầm quá may mắn.
Trong mắt không ít người, Nam Tầm không xứng với Diệp Sâm, cô từng ly hôn còn dẫn theo con gái, muốn gả cho người có điều kiện tốt một chút còn khó, huống chi nhìn Diệp Sâm không thua kém Cố Nam Thành chút nào.
Tuy hiện tại còn chưa biết thân phận của Diệp Sâm, nhưng bề ngoài và khí thế của anh đã chinh phục không ít cô gái trong phòng, thậm chí cả Tiết Tiêm Tiêm cũng có xúc động muốn thay lòng đổi dạ.
Các cô còn nghĩ, Nam Tầm từ chối Diệp Sâm cũng coi như tự mình hiểu lấy.
Nào biết Diệp Sâm là kẻ si tình, anh không tức giận không bực bội mà cười nói với Nam Tầm: “Vì sao đừng mơ? Tôi đánh cược với em, tương lai em nhất định là người phụ nữ của tôi.”
Nam Tầm không biết Diệp Sâm lấy tự tin từ đâu ra: “Đánh cược cái gì?”
Diệp Sâm lười biếng nâng ngón trỏ lên gõ gõ huyệt Thái Dương, động tác thong thả lại có sức hút nói không nên lời, làm những cô gái khác tim đập thình thịch.
Một lát sau, Diệp Sâm thản nhiên nói với Nam Tầm: “Nếu tôi thắng, em sinh một đứa con trai cho tôi, nếu tôi thua, tôi cho em 1 tỷ của hồi môn?”
Xôn xao, 1 tỷ của hồi môn!
Lời này của Diệp Sâm khơi dậy một tràng tiếng trầm trồ.
Mọi người càng tò mò về thân phận của Diệp Sâm, rốt cuộc người đàn ông này là người nào, mở miệng là nói 1 tỷ, sao trước kia không nghe nói đến anh?
Con số khổng lồ này làm Trần Do Mỹ cũng hít vào một hơi, vừa ghen ghét lại căm hận.
Vì sao mạng Nam Tầm tốt như thế, cô đã gần 30, lại dẫn theo một cục nợ, rốt cuộc Diệp Sâm coi trọng cô cái gì?
Cố Nam Thành không ngờ Diệp Sâm lại chơi trò này, anh đang công khai vả mặt gã, lúc Nam Tầm và gã ly hôn, cô chỉ mang theo con gái, không lấy đi một đồng nào.
Không biết vì sao, Cố Nam Thành càng nhìn Diệp Sâm càng cảm thấy đã gặp gương mặt này ở đâu đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Nam Tầm quen biết người đàn ông này hồi nào?
Cố Nam Thành biết hết bạn bè của Nam Tầm, nhưng thật sự không nhớ ra Diệp Sâm, hình như người đàn ông này không có địa vị gì ở Hải Thành, hẳn là nhà giàu đến từ nơi khác hoặc là trở về từ nước ngoài.
Cố Nam Thành bỗng nhớ đến căn biệt thự bị san bằng trong một đêm kia, gã có dự cảm chuyện này là do người đàn ông đeo mắt kính tơ vàng trước mắt làm.
Ý thù địch của Cố Nam Thành đối với Diệp Sâm lại sâu thêm vài phần.
“Thế nào, không dám cược à?” Hồi lâu không nghe thấy Nam Tầm trả lời, Diệp Sâm nhướng mày.
Mọi người nhìn về phía Nam Tầm, vừa ghen ghét lại hâm mộ, vấn đề này có gì để do dự, dù thắng hay thua thì cô cũng chiếm lợi!
Ngay cả Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhịn không được chọc chọc lên vòng eo mềm mại của Nam Tầm, nói khẽ với cô: “Chị Nam Tầm cược với anh ta đi, dù sao tính thế nào chị cũng không có hại.”
Lăng Kha như con giun trong bụng Thịnh Hoàn Hoàn, dùng sức gật đầu với Nam Tầm, không tiếng động dùng khẩu hình miệng nói: “Chịu đi chị, mau đánh cược với ảnh đi.”
Nam Tầm nhịn không được trợn trắng mắt: “Hai em nghĩ Diệp Sâm quá đơn giản.”
Diệp Sâm không phải người hào phóng!
Thua thì đưa cô 1 tỷ của hồi môn? Để cô mang tiền của anh đi lấy chồng? Diệp Sâm làm được chuyện này sao?
Dám chơi lớn như thế thì sao Diệp Sâm có thể để mình thua, dù dùng thủ đoạn cưỡng đoạt hay trơ trẽn thế nào cũng phải trói chặt cô lại.
Không phải cô chưa lĩnh giáo qua thủ đoạn đê tiện của người này, hiện tại cô còn đang phiền lòng phải làm sao mới đuổi anh ra khỏi nhà được đây này!
Nam Tầm cảm thấy nếu mình đánh cược với anh thì đời này thật sự bị rơi vào bẫy, dính phải khối kẹo mạch nha quẳng như thế cũng quẳng không ra.
Vì thế dưới sự chờ đợi của mọi người, Nam Tầm lại lý trí trực tiếp từ chối Diệp Sâm: “Tôi không cược với anh.”
“Vì sao?” Đôi mắt đen thâm thúy của Diệp Sâm nheo lại, tà khí lại cường thế: “Trong vụ cá cược này em không thiệt thòi gì, nếu em chắc nịch từ chối tôi như thế thì vì sao không dám cược? Hay trong lòng em, thái độ từ chối tôi không cứng rắn bằng ngoài miệng?”
Đúng vậy, vì sao Nam Tầm không dám cược.
Trừ phi cô chỉ nói ngoài miệng, kỳ thật trong lòng không bài xích Diệp Sâm theo đuổi.
Mặt Cố Nam Thành càng đen, càng cảm thấy nụ cười đắc ý trên miệng Diệp Sâm đặc biệt chướng mắt, anh đang cười cái gì, thật cho rằng Nam Tầm sẽ đồng ý sinh con cho anh?
Cố Nam Thành quá hiểu Nam Tầm, sau khi có Hoan Hoan, cô chưa bao giờ suy xét muốn sinh thêm.
Hiện giờ cô mang theo con gái, dù tái giá cũng sẽ không sinh nữa.
Diệp Sâm cố ý xuyên tạc ý của cô, đáng tiếc phép khích tướng vô dụng, Nam Tầm thản nhiên nói với anh: “Tôi không cược với anh là sợ anh luẩn quẩn trong lòng vì 1 tỷ, bám lấy tôi không buông.”
Da mặt Diệp Sâm dày, thong dong không chút xấu hổ mà nói trước mặt nhiều người: “Dù em không cược với tôi thì tôi cũng bám lấy em không buông.”
Sau đó anh lại thản nhiên bỏ thêm một câu: “Tầm Nhi, đời này em nhất định phải sinh cho tôi một đứa con trai, em trốn không thoát đâu.”
“Phanh” một tiếng vang lên, truyền đến từ hướng của Cố Nam Thành.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy mặt Cố Nam Thành đen như than, tiếng vang vừa rồi là âm thanh khi gã đặt mạnh cái ly trong tay lên mặt bàn.
Đường Nguyên Minh nghiền ngẫm nhìn về phía Cố Nam Thành, lên tiếng trêu chọc: “Sao Cố tổng lại trút giận lên ly rượu, chẳng lẽ rượu này không hợp khẩu vị của anh?”
Bartender vừa nghe thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta không đắc tội nổi mấy đại gia này.
Cố Nam Thành châm chọc cười lạnh: “Rượu rất ngon, chỉ là có vài người làm tôi mất hết khẩu vị.”
Bartender nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt không khỏi liếc nhìn về hướng Diệp Sâm, anh ta đoán nhất định là người đàn ông cứ luôn nhắc đến chuyện sinh con trai này làm Cố tổng ghê tởm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...