Lúc trước ngồi ở chỗ này, cô cảm thấy trời như sụp xuống, lúc ấy cô hận Mộ Tư đến tột độ.
Nhưng tới bây giờ, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn toàn tiêu tan, cô và anh không ai nợ ai!
“Chị dâu, lão đại sẽ không có việc gì.
” Hứa Trữ Viễn vừa rồi giết người không chớp mắt, lúc này lại lên tiếng an ủi Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đôi tay đầy máu, còn không ngừng run rẩy của mình rồi đứng lên: “Tôi đi rửa tay.
”
Cô không thích để người ta nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ lại gặp Lăng Tiêu ở bệnh viện, còn vào thời khắc cô chật vật như thế.
Lăng Tiêu đang đứng ở lỗ thông gió hút thuốc, dáng vẻ sạch sẽ tươm tất, mang theo quý khí sinh ra đã có sẵn và sự lạnh nhạt xa cách ngàn dặm.
So ra thì Thịnh Hoàn Hoàn trông thật chật vật lại yếu ớt.
Chênh lệch này làm trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trào lên tủi thân và không cam lòng.
Cô đã nói với hắn sự tồn tại của Mộ Thành Chu.
Cô đã nói với hắn người này có thù với Thịnh gia.
Cô đã nói với hắn người này nguy hiểm.
Thậm chí cô còn trực tiếp thỉnh cầu hắn, cô cần hắn trợ giúp.
Nhưng người đàn ông này, chồng của cô, người thân cận nhất của cô lại không làm gì cả.
Nếu đêm nay Mộ Tư không xuất hiện thì cô sẽ bị ba người đàn ông ghê tởm kia tùy ý chà đạp, thậm chí có thể sẽ chết dưới súng của Mộ Thành Chu.
Nếu Mộ Tư không chặn phát súng đó thay cô thì người hiện giờ nằm trong phòng giải phẫu sẽ là cô.
Trong lòng nghĩ thôi đã sợ, hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn thật sự quá thất vọng và oán trách Lăng Tiêu.
Hình như Lăng Tiêu phát hiện cô, lập tức quay đầu qua nhìn.
Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt đi, chỉ đi ngang qua bên cạnh hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn mở vòi nước ra, dòng nước sạch rửa trôi đi máu trên tay cô, lại không tẩy được mùi máu tươi và màu đỏ rực đầy người.
Không phải không sợ hãi, chỉ là cô không có tư cách khóc!
Sau khi đi ra từ toilet, Lăng Tiêu vẫn đứng ở đó, bước chân không hề di chuyển.
Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn hắn, chỉ cúi đầu đi ra hành lang bên ngoài.
“Thịnh Hoàn Hoàn.
” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau cô, nghe không ra là lo lắng hay bất mãn.
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, nhưng chỉ một lát liền tiếp tục đi về phía trước, bước nhanh về tới bên ngoài phòng giải phẫu, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
….
Bạch quản gia cầm áo khoác lại đây, phát hiện sắc mặt Lăng Tiêu rất khó xem, ông chỉ rời đi một lát, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bạch quản gia không hỏi nhiều: “Thiếu gia, đêm đã khuya, mặc áo khoác vào đi!”
Ông đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, khoác áo lên vai hắn.
Ánh mắt Lăng Tiêu vẫn nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn biến mất.
Bạch quản gia ăn ý hỏi: “Thiếu gia, gặp được người quen sao?”
Đôi môi mỏng mím chặt của Lăng Tiêu khẽ mở: “Tôi vừa thấy được Thịnh Hoàn Hoàn.
”
Cô dám làm như không thấy hắn, hắn kêu cô, cô cũng làm bộ không nghe thấy.
Thái độ vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu rất khó chịu.
Nhưng! vì sao cô lại ở bệnh viện, người còn dính đầy máu tươi, đã xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi hắn đã quan sát Thịnh Hoàn Hoàn, máu trên người không phải của cô, nếu vậy đó là của ai?
“Thiếu phu nhân?” Bạch quản gia có chút kinh ngạc, sau đó ngầm hiểu: “Tôi đi điều tra.
”
Lăng Tiêu cởi áo khoác trên người xuống rồi ném cho Bạch quản gia: “Tôi về phòng bệnh trước.
”
Bạch quản gia nhìn áo khoác trên tay, không khỏi cười cười.
Trời sắp vào thu đêm rất lạnh, quần áo Thịnh Hoàn Hoàn bị máu làm ướt, lúc này toàn thân lạnh lẽo, cô bất giác rụt rụt người lại.
Hứa Trữ Viễn muốn cởi áo sơmi trên người khoác thêm cho cô, nhưng quần áo anh cũng dính máu, anh nhìn chằm chằm ngọn đèn sáng lên trên cửa phòng giải phẫu mà nói với cô: “Chị dâu, chị về trước đi, nơi này có tôi là được.
”
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, chỉ co người ngồi đó không nhúc nhích, không biết cô suy nghĩ cái gì.
Lúc này hành lang nơi xa truyền đến tiếng bước chân, tiếng động này có vẻ rất rõ ràng trên con đường yên tĩnh, từ xa đến gần, đều đều vững vàng.
“Thiếu phu nhân.
”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt không tính là hiền lành của Bạch quản gia, cô ngồi ngay ngắn, có chút mệt mỏi mà lên tiếng: “Bạch quản gia.
”
Bạch quản gia không vội hỏi đến, chỉ đưa áo khoác trên tay cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia bảo tôi tới đưa áo khoác cho cô.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn áo gió đen trên tay Bạch quản gia, không chút do dự mà lắc đầu từ chối: “Cảm ơn, tôi không cần.
”
Cô quá hiểu Lăng Tiêu, đây không giống chuyện hắn sẽ làm.
Thịnh Hoàn Hoàn đoán có lẽ Lăng Tiêu bảo Bạch quản gia tới điều tra vì sao cô lại ở bệnh viện, còn áo khoác là Bạch quản gia tự chủ trương, từ trước đến nay ông luôn rất thận trọng.
Bạch quản gia biết Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi trong lòng có oán giận, ông không miễn cưỡng, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô như một người bạn mà nói chuyện phiếm: “Thân phận của Tích Nhi đã được xác định, lão thái thái và thiếu gia quyết định để cô ấy ở trong phủ.
”
“Phải không, đây là chuyện tốt.
” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, thật lòng vui thay cho Tích Nhi.
“Chuyện này ít nhiều cũng nhờ thiếu phu nhân trợ giúp, bằng không đến nay huyết mạch của Lăng gia còn chịu khổ ở tầng hầm, lão thái thái bảo thiếu gia đón cô về phủ, nếu không phải lão gia trúng đạn nhập viện thì sáng mai thiếu gia nhất định sẽ đích thân đến Thịnh gia đón cô.
”
Bạch quản gia nói rất êm tai, thứ nhất là khen Thịnh Hoàn Hoàn thông minh thiện lương, thứ hai thể hiện tâm ý của lão thái thái và Lăng Tiêu đối với cô.
Lão thái thái luôn yêu thương Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ còn có thêm một phần cảm kích.
Còn Lăng Tiêu, nếu hắn không muốn thì không ai ép được hắn.
Bạch quản gia nói hắn sẽ đích thân đến Thịnh gia đón Thịnh Hoàn Hoàn về phủ, chứng minh trong lòng Lăng Tiêu cũng hy vọng cô trở về.
Lời Bạch quản gia nói hay ở chỗ này.
Lăng Tiêu đến Thịnh gia đón Thịnh Hoàn Hoàn về phủ chứng minh Lăng Tiêu đã cúi đầu, cũng tức là nhận sai, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn có oán trách đến mấy cũng sẽ tan biến.
Dù sao bất cứ cô gái nào cũng phải nở mày nở mặt vì hành động này, bởi vì Lăng Tiêu không khác gì thần ở Hải Thành.
Nếu không xảy ra chuyện của Mộ Thành Chu, nếu Thịnh Hoàn Hoàn sớm nghe thấy những lời này của Bạch quản gia thì có lẽ cô sẽ thật sự tha thứ cho Lăng Tiêu, ngây ngốc cho rằng Lăng Tiêu sẽ đến Thịnh gia đón cô về.
Nhưng hiện tại cô không tin chữ nào của Bạch quản gia cả
Lăng Tiêu đích thân tới Thịnh gia đón cô trở về?
A, không có khả năng, trong lòng hắn căn bản không có cô!
Cô về hay không chẳng quan trọng gì với hắn.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không trực tiếp bác bỏ ý tốt của Bạch quản gia, chỉ im lặng dời đề tài đi: “Ông vừa nói Lăng Hoa Thanh trúng đạn?”
Lăng Hoa Thanh lại bị người ta ám sát sao?
Mới ra tù đã bị ám sát, hiện tại lại trúng đạn, rốt cuộc Lăng Hoa Thanh đắc tội ai mà một hai muốn dồn ông ta vào chỗ chết?
Bạch quản gia nghe thấy xưng hô của Thịnh Hoàn Hoàn đối với Lăng Hoa Thanh thì không tán đồng mà sửa đúng: “Thiếu phu nhân, cô nên gọi lão gia một tiếng ba hoặc là cha.
”
Thịnh Hoàn Hoàn: “! Xin lỗi, tôi còn chưa quen.
”
Cô nghĩ mình vĩnh viễn không quen được, giống như cô nỗ lực muốn trở thành một phần tử của Lăng gia, nhưng trước sau vẫn chỉ là người ngoài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...