Bàn ăn yên tĩnh thật lâu, cuối cùng bị tiếng kêu thảm thiết của Tôn Tư Lam đánh vỡ: “Tay tôi… Hình như tay tôi gãy rồi…”
Lăng lão thái thái nãy giờ không lên tiếng lại đột nhiên nói: “Gãy cũng nhịn cho tôi, nghe tôi nói xong lời kế tiếp.”
Tôn Tư Lam đầu đầy mồ hôi lạnh, ôm cánh tay run rẩy không dám nhiều lời.
Lăng lão thái thái nhìn về phía Lăng Hàn nói: “Hàn Nhi, mặc dù Lăng Thị do một tay bà và ông nội cháu sáng lập, nhưng nếu một năm trước không có Tiêu Nhi ngăn cơn sóng dữ thì Lăng Thị đã sớm phá sản.”
“Bây giờ Lăng Thị phát triển không ngừng, đó cũng là do Tiêu Nhi tài giỏi, trong tay các người cầm cổ phần của Lăng Thị, cuối năm có thể lấy được không ít hoa hồng, cộng thêm số trước đó cũng đủ cho cháu mở một công ty, tại sao cháu phải đi giành vị trí kia?”
Sau đó Lăng lão thái thái lại nhìn về phía Lăng Phi: “Cháu cũng vậy, nếu hai anh em tụi cháu có bản lĩnh thật sự thì lo gì không có cơ hội thể hiện? Nếu thiếu tiền thì bà già này còn có một số vốn liếng có thể cho các cháu hết.”
Lăng Phi là bé ngoan nên vội thể hiện lập trường: “Bà nội yên tâm, cháu sẽ không giành với anh hai đâu, anh hai cho cháu cái gì thì cháu lấy cái đó. Tiền của bà thì cháu cũng không cần, bà cứ giữ lại, cháu cần tiền sẽ hỏi anh hai, ảnh rất thương cháu mà.”
Thằng ngu này.
Đáy mắt Lăng Hàn lướt qua một tia lạnh lẽo, miệng lại nói: “Bà nội dạy phải.”
“Cháu nghe lọt tai là tốt nhất.” Lăng lão thái thái gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng lão gia tử đang trừng mình: “Ông không cần trừng tôi, đêm nay tôi sẽ đến chỗ Tiêu Nhi ở, ở đó cho đến khi chết, để ông khỏi phải nhìn thấy mà chướng tai gai mắt.”
Lăng lão gia tử tức điên, chỉ vào Lăng lão thái thái mà mắng: “Bà… Mụ già nhẫn tâm đáng chết, bà không trở về càng tốt.”
Đêm đó Lăng lão thái thái thật sự chuyển ra khỏi nhà cũ, lần này không phải ở ngắn hạn như trước đó mà bà lại mang tất cả mọi thứ đến Lăng Phủ, cả quãng đời còn lại đều ở bên cạnh ba con Lăng Tiêu và Lăng Tích.
Trên đường đi lão thái thái vẫn không quên gọi điện thoại cho chị em mình, bảo họ rảnh thì đến chơi mạt chược.
Mấy lão thái thái tỏ ý chúng tôi không dám đến nhà của Lăng Tiêu.
Lăng lão thái thái lập tức tức giận: “Sợ cái gì, bộ Tiêu Nhi nhà tôi ăn các người sao? Hắn chẳng những nấu ăn ngon mà còn biết chăm con, căn bản không xấu như lời đồn bên ngoài, các người cứ đố kị đi!”
Kỳ thật Lăng lão thái thái khá thản nhiên trước cái chết của Lăng Hoa Thanh, lúc trước khi ông ta vào tù, bà đã coi đứa con trai này chết rồi, hiện tại càng đau lòng thương cho Lăng Tiêu hơn.
Khi lão thái thái trở lại Lăng Phủ thì Lăng Tiêu còn chưa trở lại, ngược lại là Lăng Thiên Vũ chào đóng bà: “Bà cố.”
“Ôi, Thiên Vũ thật ngoan.” Lăng lão thái thái sờ sờ đầu Lăng Thiên Vũ, thấy cậu nhóc giương mắt nhìn mình thì cưng chiều cười hỏi: “Có phải có việc muốn xin bà cố không, cứ nói thẳng đi, cháu muốn ngôi sao trên trời thì bà cố cũng hái cho cháu.”
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì lập tức ôm Samoyed dưới đất lên mà nói: “Tiểu Bạch muốn đi thăm Hoàn Hoàn, ông nội quản gia lại không cho.”
Tiểu Bạch trợn trắng mắt, rõ ràng là cậu muốn đi mà.
Lời nói này của Lăng Thiên Vũ rất hợp ý của Lăng lão thái thái, bà lập tức đưa Lăng Thiên Vũ và Tiểu Bạch lên xe, cuối cùng còn nói một câu: “Chơi lâu một chút, đừng vội trở về.”
Lăng Thiên Vũ thuận lợi tiến vào Thịnh gia, ôm lấy Tiểu Bạch đi qua phòng khách bước đến ngoài cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn, ngừng chân một lát rồi mới đưa tay gõ cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...