Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Mộ Tư sợ Thịnh Hoàn Hoàn hiểu lầm nên đặc biệt giải thích: “Bạch Băng và Tuyết Nhi nghe nói anh bị thương nên đặc biệt tới thăm.”

Lúc này Bạch Tuyết đi tới đặt rồi hai tay lên xe lăn của Mộ Tư, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà nhẹ nhàng mở miệng: “Chị Hoàn Hoàn, trong khoảng thời gian này cám ơn chị đã chăm sóc Anh Mộ Tư, đã làm phiền chị rồi.”

“Không cần cám ơn tôi, tôi không làm cái gì cả.” Thịnh Hoàn Hoàn không nóng không lạnh trả lời, sau đó nhìn một vòng trong phòng bệnh, đồ của Mộ Tư đã được dọn xong: “Nếu đã thu gom xong thì đi thôi!”

Bạch Tuyết đẩy Mộ Tư đi ra ngoài.

Trên đường đi Bạch Tuyết luôn nói chuyện với Mộ Tư, nói cho anh ta nghe trong thời gian này cô ta đã học bao nhiêu thứ và một số chuyện cô ta cảm thấy thú vị để làm Mộ Tư vui.

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau bọn họ nghe không sót một chữ, trong lòng không khỏi bội phục kỹ thuật diễn xuất của Bạch Tuyết.

Phụ nữ rất nhạy cảm với chuyện của phụ nữ, Bạch Tuyết là ngây thơ thật hay là giả đáng yêu thì cô liếc một cái đã nhìn ra được.

Cô đang nghĩ có phải Bạch Tuyết muốn đi theo phong cách ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào không?


Ánh mắt cưng chiều của Bạch Băng và tiếng cười êm tai của Mộ Tư đã cho Thịnh Hoàn Hoàn đáp án, phong cách này của Bạch Tuyết rất thành công.

Không phải cô ta bị giam rất nhiều năm sao, vì sao tâm cơ lại thâm trầm như vậy?

Lúc này Bạch Tuyết quay đầu lại: “Chị Hoàn Hoàn, anh hai đã bảo người hầu chuẩn bị sẵn đồ ăn, chị và Anh Cố trở về cùng tụi em không?”

Mộ Tư thắng xe lăn lại, quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, dưới đáy mắt hiện ra tia sáng mong đợi.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi không đi, tôi và Bắc Thành còn có việc phải làm, đi trước.”

Đi ăn cơm với hai người họ thì cô sợ tiêu hóa không được.

Cố Bắc Thành ngầm hiểu nên tiến lên vỗ nhẹ bả vai Mộ Tư: “Anh tĩnh dưỡng cho khỏe, sẽ ổn thôi.”

Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, tia sáng trong mắt Mộ Tư ảm đạm xuống, vì sao cô còn không chịu tha thứ cho anh ta?


Bạch Tuyết ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Tư, dịu dàng ngây thơ nói: “Anh Mộ Tư, anh yên tâm, em sẽ luôn ở bên anh như năm đó.”

Nhìn dáng vẻ không chút toan tính của Bạch Tuyết, Mộ Tư đưa tay sờ sờ đầu cô ta: “Trở về đi, anh đói rồi.”

Mộ Tư lại quay đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành biến mất khỏi tầm mắt, đột nhiên nhận ra có một số thứ đã bỏ lỡ rồi thì không có khả năng trở lại.

Nhưng anh ta không cam tâm!

Rõ ràng là anh ta gặp cô trước, rõ ràng cô yêu anh ta, anh ta chỉ nhất thời lạc đường thôi, nhưng bây giờ anh đã trở về rồi!

Mà hiện tại Hoàn Hoàn cũng khôi phục độc thân!

Nhưng vì sao anh ta lại cảm thấy cô vẫn cách xa anh như vậy?

Tim Mộ Tư đau nhói, anh ta không muốn từ bỏ, anh ta có thể làm Hoàn Hoàn yêu mình một lần thì có thể thành công lần hai lần, lần này đến phiên anh chủ động được không?

Lăng Phủ.

Lăng Thiên Vũ lấy lại được giọng nói thì không ai vui vẻ hơn Lăng lão thái thái, ngày nào bà cũng dụ cậu nhóc gọi mình là bà cố.

Đáng tiếc tính tình của cậu nhóc như Lăng Tiêu, tương đối ít nói, mười lần chỉ có thành công hai lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận