Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Cô mặc chiếc váy dài hoa nhí bóp eo, bên ngoài khoác một cái áo len dệt kim hở cổ màu nghệ, mái tóc dài rong biển kia được tết thành hình xương rồi tùy ý rũ qua một bên, đuôi tóc còn cột một đóa hoa nhỏ đáng yêu, dưới chân là một đôi ủng ngắn.

Dáng vẻ như thiếu nữ hàng xóm tươi mát dịu dàng kia thành công làm Lăng Tiêu rung động, khiến tâm tình hắn cực kỳ vui mừng.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa tan tầm, Lăng Tiêu nghĩ cô sẽ mặc một bộ vest màu trắng hoặc là màu đen đi ra, không nghĩ tới… Sớm đã thay đồ rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc Đông y Thịnh Tư Nguyên nấu hai ngày nên sắc mặt cũng hồng hào sáng láng, Lăng Tiêu lại cảm thấy là trước khi cô xuống còn đặc biệt trang điểm lại.

Tâm tình của Lăng Tiêu càng sung sướng, đột nhiên đi đến chỗ ghế phụ mà lịch sự mở cửa xe cho cô.

Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ nhìn chằm chằm đôi giày da tỏa sáng của hắn mà nói một câu “Cảm ơn”.

Rất nhanh chiếc Lamborghini đã chạy ra ngoài từ nhà để xe.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở ghế lái phụ đưa mắt nhìn vào mu bàn tay bị phỏng của hắn, tùy ý hỏi một câu: “Hôm nay anh thoa thuốc chưa?”


Đầu ngón tay Lăng Tiêu gõ nhẹ lên tay lái hai cái: “Buổi sáng trước khi ra cửa tôi tự thoa rồi.”

Tự thoa, khó trách băng bó xấu như thế!

Một đống băng gạc xốc xếch làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy quá chướng mắt.

Trên đường đi họ không trò chuyện nữa, ngón tay thon dài của Lăng Tiêu thỉnh thoảng gõ lên tay lái, nhìn có vẻ tâm tình không tệ lắm.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới hình ảnh đứa bé nhìn thấy trên Weibo, mười ngón lập tức đặt lên phần bụng: “Hôm nay anh có xem Weibo không?”

“Ừm?” Lăng Tiêu nhíu mày, nghiêng mặt qua nhìn về phía cô: “Có chuyện gì đặc biệt sao?”

Thì ra hắn không mở Weibo!

Vậy tất nhiên cũng không nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp kia.


Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng: “Không có gì, chúng ta đi đâu vậy?”

Con đường trước mặt không phải là về Lăng Phủ.

Lăng Tiêu lời ít mà ý nhiều: “Bờ biển.”

Vừa dứt lời, mặt biển bát ngát đã xuất hiện trước mắt, ở ngã rẽ phía trước xuất hiện mấy chiếc xe, ở giữa còn có một chiếc xe cứu thương, xung quanh có mấy chục người đang đứng.

Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Lam Nhan, Đường Dật, Lâm Chi Vũ, Lăng Thiên Vũ, trừ mấy người cô quen biết ra thì còn lại đều là bác sĩ và vệ sĩ.

“Có nguy hiểm gì không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Lăng Tiêu dừng xe ở một bên rồi mới nghiêng mặt qua nhìn cô, giọng nói trầm thấp êm tai mang theo một ma lực trấn an lòng người: “Chỉ bắt chước một vụ tai nạn xe, tôi sẽ không lấy an nguy của Thiên Vũ ra nói đùa.”

Đúng vậy, hắn sẽ không an nguy của Thiên Vũ ra nói đùa.

Lấy kỹ thuật lái xe của hắn, cô lo lắng cũng là dư thừa.

Thấy Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn cùng bước xuống xe, sắc mặt vốn tái nhợt của Lam Nhan lại trắng đi mấy phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui