Năm đó, sau khi ly dị ba Lâm Phàm, bà ta lấy một thương nhân.
Vì sợ dẫn theo Lâm
Phàm, đứa con riêng này sẽ làm địa vị của mình khó giữ, bà ta đành nói láo mình
không có con, chỉ ly dị thôi.Mấy năm sau bà ta lại sanh một đứa con gái, tên là
Hoàng Ngọc Ny, tên ở nhà là Ny Ny.
Ông chồng thương gia
làm ăn càng lúc càng lớn, ý nghĩ cũng càng đi càng xa.
Sau khi ở bên ngoài gặp
qua vô số hồng phấn tri kỷ hoa nhường nguyệt thẹn, dần dần thờ ơ lạnh nhạt với
đóa cúc vàng cũ kỹ là bà ta.Song ông ta lại thật tình yêu thương đứa con gái Ny
Ny, thế nên ở nhà họ Hoàng, Ny Ny là bùa hộ mạng của Phùng Lam.Ai ngờ mấy năm
trước con gái bảo bối lại bị suy thận, bọn họ chạy chữa khắp nơi mà không tìm
được nguồn thận thích hợp.Bà ta đành phải đặt suy nghĩ trên người Lâm Phàm, đứa
con với chồng trước, bởi vì bác sĩ vô tình nói cho bà ta biết, người có quan hệ
huyết thống thì khả năng thành công cao hơn.
Vậy nên bà ta bắt đầu
tìm Lâm Phàm khắp nơi, khi quay về quê cũ lại phát hiện cửa đóng kín mít, bụi
bám một lớp dày.
Hỏi thăm mới biết Lâm
Phàm đã đi lính, mấy năm nay chưa từng trở về.Bà ta không ngừng hỏi dò nơi Lâm
Phàm đóng quân nhưng lần nào cũng thất bại.
Mấy ngày trước bà ta
mừng rỡ vô cùng khi thấy Lâm Phàm bị cảnh sát giải đi, tuy đã nhiều năm không gặp
nhưng bà ta vẫn nhận ra cô nhờ đôi mắt giống hệt bà ta.Hỏi gần hỏi xa mấy cảnh
sát ở lại mới biết cô đưa bà Phương đến bệnh viện, vì tranh chấp với bệnh nhân
cùng phòng, đánh người ta nên bị giải đi.Đêm đó bà ta không dám đi, cứ chờ ở cổng
bệnh viện, hi vọng có thể gặp được cô lần nữa.
Chờ mãi đến trưa hôm
sau mới thấy cô về nhưng bên cạnh cô lại có một người đàn ông cao lớn xuất
chúng, bà ta không dám xông bừa lên, đành tiếp tục chờ.Mấy tiếng sau lại thấy
hai người thân mật đi ra, bà ta lo tiếp tục chờ sẽ mất tin tức của Lâm Phàm, mất
đi viên thuốc cứu mạng Lâm Phàm nên mặt dày gọi cô lại.
Thế này mới phát sinh
những chuyện sau đó.“Bé ngoan đừng khóc nữa, đến đây ngồi nói cho dì Phương
nghe.” Bà Phương vỗ vỗ mép giường ra dấu cho bà ta đứng dậy, lòng đoán có lẽ
bao nhiêu năm nay Phùng Lam không chăm sóc Lâm Phàm, bây giờ áy náy mới đi tìm
con bé mà Lâm Phàm không chịu tha thứ, thành ra nó mới khóc thương tâm như thế.Phùng
Lam chỉ khóc lóc lắc đầu, che miệng khóc không thành tiếng.
Lòng bàn tay đều là
thịt, sao bà ta lại muốn nửa cái mạng của Lâm Phàm chứ, chẳng qua nếu Ny Ny chết,
địa vị của bà ta ở nhà họ Hoàng hoàn toàn không giữ được nữa.
Đến chừng đó bà ta biết
đi đâu về đâu.Truy đến ngọn nguồn gốc rễ, vẫn chỉ là thói ích kỷ tư lợi của bà
ta mà thôi.“Ha ha, phỏng chừng bà ta xấu hổ không dám nói cho bà biết đó.” Tần
Vịnh cười nhạo, trong lòng đã tính toán đâu ra đó.
Hắn không muốn Lâm
Phàm bị đè nén mỗi ngày thế này, dù cô không nói nhưng hắn biết trong lòng cô rối
rắm.“Để họ trò chuyện riêng đi, anh và em đi mua đồ ăn vặt cho bà thôi.” Tần Vịnh
dịu dàng khoác vai Lâm Phàm, ôm cô rời khỏi phòng bệnh, hàng mi dày rũ xuống
che dấu ánh sáng trong đôi mắt như ngọc thạch.Bà Phương lo âu nhìn họ, đầu óc
già cả thật tình nghĩ không thông, đành đợi Phùng Lam giải đáp thắc mắc
này.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tần Vịnh đứng trước cửa tiệm bánh ngọt tinh xảo liên
tục gọi điện thoại, Lâm Phàm ở bên trong xách giỏ chăm chú đi lựa bánh kem và đồ
ăn vặt, cô tưởng hắn bận việc công ty nên biết điều không đi quấy rầy.“Lựa xong
chưa?” Lâm Phàm đang chảy nước nhìn chòng chọc một cái bánh kem chocolate trong
tủ kính làm người ta thèm nhỏ dãi thì Tần Vịnh gọi xong điện thoại bước vào,
nhìn bộ dạng thèm thuồng của cô cười hỏi.“Ờ xong rồi, cái này mềm mềm chắc bà
Phương cắn được.” Lâm Phàm ngẩng đầu cười hiền dịu, khiến tim Tần Vịnh đập loạn.
Cô gái khéo léo xinh
xắn thế này, bảo sao người ta không yêu.“Anh cũng đói rồi.” Tần Vịnh say mê
nhìn cô.“Vậy anh muốn ăn gì? Em gắp cho anh.” Tiệm bánh này tự phục vụ, khách
muốn ăn gì chỉ cần xách giỏ lựa sau đó đến quầy thanh toán tính tiền là xong.Tần
Vịnh cúi đầu bên tai cô, trêu ghẹo “Muốn ăn em.”Lâm Phàm ngớ người mấy giây, mặt
đỏ tai hồng lườm hắn “Ban ngày ban mặt nói xàm gì không à!”“Anh chưa nói xong
mà, anh muốn ăn đồ em nấu… Em nghĩ đi đâu thế.” Tần Vịnh cười tinh quái, lòng
ngập tràn hạnh phúc.“Anh!! Tát tai ăn không?!” Lâm Phàm thẹn quá hóa giận trỏ
mũi hắn la lối.“Anh đi tính tiền.” Tần Vịnh thức thời làm trang tuấn kiệt,
không nên đấu tranh vô vị với phần tử bạo lực miễn cho hi sinh không cần thiết,
cười xấu xa cầm lấy giỏ trong tay Lâm Phàm bất mãn đi tới quầy thu ngân.“Em nói
cho anh biết! Em có tập luyện đấy!” Lâm Phàm đứng sau huơ nắm đấm với gáy hắn,
gồng tay cho bắp thịt nở ra, Tần Vịnh khinh khỉnh quay đầu nhéo bắp tay cô “Có
nhiêu đây, còn nhỏ hơn thịt béo trên bụng Meowth nữa, chả biết sức lực của em từ
đâu ra.”“Anh tự tìm đường chết nhé!” Lâm Phàm nhảy phóc lên lưng Tần Vịnh, vòng
tay qua kẹp cổ hắn.“Á ~ đừng quậy, tính tiền trước đã.” Tần Vịnh phối hợp kêu
thảm thiết, một cánh tay không yên tâm vòng ra sau giữ lấy đùi cô đề phòng cô
không cẩn thận tuột xuống.“… Thưa anh… tổng cộng là chín mươi hai đồng…” Nhân
viên thu ngân co rụt chân mày nhìn hai người, khoe hạnh phúc cái gì, đáng
ghét.Tần Vịnh bất lực dùng một tay rút một tờ chủ tịch Mao trong ví ra trả,
quay người định cõng Lâm Phàm đi, lại bị Lâm Phàm kẹp cổ như kìm cương ngựa “Đi
đâu! Chưa lấy tiền thối mà!” Tần Vịnh đành đứng lại như con ngựa, mặc cô dùng động
tác rất khó vặn nửa thân trên cầm lấy mấy đồng lẻ nhân viên thối lại.“Cất đi,
tám đồng! Bốn cái bánh bao xá xíu.” Lâm Phàm nhét hết mấy đồng lẻ vô túi áo
vest lớn của Tần Vịnh, làm Tần Vịnh khóc không ra nước mắt.“Té ra lúc trước em
giả bộ hiền lành! Bây giờ mới là bộ mặt thật của em!” Miệng không nhịn được oán
trách nhưng trong lòng chẳng chút phản cảm, ngược lại còn thấy vui, bà chị ngốc
nghếch của hắn hình như quay lại rồi.
Chỉ là vì sao
đây?“Sao? Muốn trả hàng?” Lâm Phàm hung ác nheo mắt lại, nằm sấp trên lưng hắn
nhẹ nhàng kẹp cổ hắn.“Không dám không dám.” Tần Vịnh vội vàng chối phắt, hàng
này có thối hắn cũng không trả.“Nhìn anh nghĩ một đằng nói một nẻo này!” Lâm
Phàm cười tươi rói, hai tay ôm cổ Tần Vịnh “Đi mau! Xùy! Xùy!”Mặt Tần Vịnh đen
thui song vẫn phối hợp gào ầm lên “Nữ hiệp tha mạng!”Dọc đường về bệnh viện hai
người đùa giỡn mãi, ánh mặt trời chiếu lên người cả hai, hắt ra hai cái bóng thật
dài.Trước cửa phòng bệnh, Lâm Phàm mạnh mẽ nhảy khỏi lưng Tần Vịnh, chỉnh lại
quần áo, cầm lấy đồ ăn trong tay hắn đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy bà Phương mắt
đỏ hoe nằm trên giường đờ đẫn suy tư, Phùng Lam cúi đầu ủ rũ ngồi trên mặt đất
cạnh giường.Tần Vịnh vừa nhìn đã hiểu, dắt Lâm Phàm đi vào ngồi xuống ghế, tự
mình kéo ghế ngồi trước mặt Phùng Lam “Tôi có thể cứu con bà, nhưng bà phải cam
đoan từ hôm nay…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...