Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

“Cái gì?! Anh muốn ở đây?!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Phàm
biến sắc, thét lên với Tần Vịnh.

Năm phút trước cô
khéo léo đuổi ông tổng về, ai ngờ ông tổng lại hùng hồn nói muốn ở nhà cô, làm
cô suýt nữa lăn từ trên sofa xuống.“Ti vi là anh mua, điều hòa anh mua, tủ lạnh
máy hút khói anh cũng mua tất.

Anh ở đây em lời muốn
chết, còn được ngắm trai đẹp mỗi ngày nữa.” Tần Vịnh mặt dày mày dạn phân tích
lỗ lã cho cô nghe.

Lâm Phàm thật tình
khóc không ra nước mắt “Mấy cái đó… tôi…” Cô không tìm ra từ nào để phản bác, đầu
lưỡi sắp líu lại luôn.“Địa chỉ nhà anh lão họ Quách biết, lỡ lão còn bè đảng
thì sao?” Tần Vịnh không nỡ khiến cô hoảng hốt luống cuống, bắt đầu biên chuyện
nhăng nhít.

Bè đảng còn sót lại,
sao hắn không nói Thiên Địa hội luôn đi.“Nhưng… nhưng anh ở đây, bọn bè đảng tới
tôi cũng không bảo vệ anh được.

Bây giờ…” Lâm Phàm
nói rồi khó nhọc chìa cái chân bó thạch cao ra trước mặt Tần Vịnh, tỏ ý là mình
nói thật.“Anh tin tưởng em! Cho dù hiện giờ em què một chân vẫn có thể bảo vệ
anh! Một mình anh ở nhà sợ lắm.” Không biết tiết tháo là vật chi, Tần Vịnh chớp
đôi mắt sáng như sao lay động lòng người nhìn Lâm Phàm, biểu tình vô tội đáng
thương như con chó con bị bỏ rơi.

Còn thiếu nước học
Lâm Lỗi ngoắc đuôi nữa thôi.Đáng thương cho Lâm Phàm, dưới cái nhìn chăm chú của
Tần Vịnh, ma xui quỷ khiến gật đầu, hơn nữa dại ra mấy giây liền chụp lấy bàn
tay trắng trẻo phân rõ từng đốt của Tần Vịnh, khí thế hùng hồn ngất trời cam
đoan, “Ông tổng, anh yên tâm!! Anh cứ yên chí ở nhà tôi, chỉ cần Lâm Phàm tôi
còn một hơi thở tôi sẽ không để bọn họ làm hại anh!”Tần Vịnh thấy mỹ nam kế
thành công, trở tay nắm chặt tay Lâm Phàm tính ăn thêm ít đậu hũ, ai ngờ cô
không chút lưu luyến rút tay ra, cầm remote trên bàn lên.“Ôi cha, nhiều năm rồi
tôi chưa từng xem ti vi!” Lâm Phàm hí hửng cầm remote giống như cục cưng tò mò
lật tới lật lui nghiên cứu.


Tần Vịnh sầu não chửi
thầm mình còn không hấp dẫn bằng cái ti vi, mua ti vi làm cái gì! Tự dưng rảnh
quá đi kiếm chuyện cho mình!“Ông tổng anh thích xem gì? Trong này có nhiều kênh
ghê!” Lâm Phàm kinh ngạc than thở, ông tổng mua gì toàn đồ cao cấp! Vội vàng
săn sóc hỏi han lấy lòng hắn trước.“Tùy.” Tần Vịnh bất mãn hơi bĩu đôi môi gợi
cảm lên, u oán nhìn cô.“Vậy xem phim ma đi!” Lâm Phàm kích động quay đầu hỏi ý
kiến Tần Vịnh, Tần Vịnh đang định nghiêm mặt từ chối.“Lúc nhỏ tôi thích nghe bà
ngoại kể chuyện ma lắm nhưng bà kể đi kể lại chỉ có bấy nhiêu chuyện.”“… Được.”
Tần Vịnh trúng tà đồng ý, gật xong rồi hắn hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Nhưng nhìn cô giống
như đứa bé hoan hô nho nhỏ, cầm remote lên hào hứng điều khiển ti vi, hắn lại cảm
thấy, đáng!Mười phút sau hắn hối hận rồi, bởi vì căn bản hắn không dám ngó màn
hình, mắt cứ nhìn trần nhà chằm chằm.

Nhưng nhạc nền quỷ
quái không ngừng từ trong ti vi chui vào tai hắn.“Anh đi lấy đồ ăn cho em.” Nhịn
hết nổi Tần Vịnh bật dậy chui tọt vô nhà bếp, mở tủ tìm đồ ăn vặt, nghe tiếng
nhạc nền phối hợp với cảnh quay khủng bố qua chưa.

Chờ mãi đến khi ti vi
vọng ra tiếng nhân vật đối thoại bình thường hắn mới cầm một bịch khoai tây
chiên vô.“Cám ơn.” Lâm Phàm cảm động cười với Tần Vịnh, ông tổng tốt thật.“Á!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng phụ nữ thét chói tai vang ra từ ti vi, Tần Vịnh giật thót như con mèo
hoang xù lông bay vèo lên sofa, cầm lấy gối ôm.“Ông tổng, anh sợ à?” Lâm Phàm
không sợ ma mà bị Tần Vịnh hù cho giật mình.“Giỡn… giỡn hoài, anh mà sợ… sợ
sao?” Hoảng tới nỗi lắp bắp, Tần Vịnh còn già mồm.

Lâm Phàm tán thành,
“Phải, người nào sợ lá gan cũng quá nhỏ đi.” Đối với cái người trên tay có mấy
mạng người như Lâm Phàm mà nói, sức đề kháng khá mạnh mẽ.“Khụ… anh đi toilet…”
Mười phút sau, Tần Vịnh lại nhịn hết nổi bắt đầu mắc tiểu.

Lâm Phàm vất vả dời
ánh mắt lưu luyến khỏi màn hình sang bóng lưng của hắn.

Ông tổng bị hư thận

hay sao vậy cà, mười phút mà đi những ba lần.“Ông tổng, vừa rồi anh không xem
được, có cần tôi tua lại lần nữa không?” Lâm Phàm hiểu ý người khác, đề nghị.

Tần Vịnh hoảng hồn vội
vàng từ chối, “Không cần không cần! Coi tiếp đi.” Tua lại lần nữa có phải muốn
mạng của hắn không?Rốt cuộc, giày vò hắn đến khi kết thúc vừa đúng 12 giờ.

Chuẩn bị đi tắm rửa
ngủ một giấc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại quỷ quái vang lên trong căn
phòng đóng kín một cách đường đột, lông tóc Tần Vịnh dựng đứng, mắt trợn trừng
nhìn điện thoại, thấy Lâm Phàm thản nhiên chuẩn bị nhoài người lấy điện thoại,
hắn vội vàng níu Lâm Phàm lại “Không được nghe!”Lâm Phàm không hiểu nhìn hắn
“Sao vậy?”“Em quên vừa nãy trong phim chiếu gì à?” Tần Vịnh sợ hãi nhắc nhở, bộ
phim vừa xem tên là The Ring, bây giờ vừa đúng nửa đêm! Cú điện thoại này nói
không chừng là hồn ma.“Ông tổng, phim ảnh đều gạt người hết.” Lâm Phàm an ủi, vỗ
vai hắn, còn nói mình không sợ.

Biết ngay là ông tổng
nhát gan mà, chẳng trách không dám ở nhà một mình.Thò một tay cầm lấy điện thoại,
mặc kệ Tần Vịnh phản đối.“A lô?”“Tút…” Đầu dây bên kia chỉ có tiếng báo bận, dường
như bị ngắt, Lâm Phàm nhún vai đặt điện thoại xuống, quay đầu liền bị gương mặt
xanh lè của Tần Vịnh làm giật nảy người, “Anh không sao chứ?”Tần Vịnh đờ đẫn lắc
đầu, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.“Ông tổng, rửa mặt rồi ngủ thôi, tối nay
tôi ngủ sofa.” Lâm Phàm tốt bụng muốn ông tổng có cảm giác khách đến như ở nhà,
vì thế chắc chắn phải nhường phòng ngủ và giường rồi.Ánh mắt Tần Vịnh dần dần
có tiêu cự, nói với Lâm Phàm “Anh cần em nhường sao? Sofa của anh.” Nói xong mặc
kệ Lâm Phàm phản đối lại bế bổng cô lên đi vào phòng ngủ, kế đó cầm áo ngủ mang
theo trước đó đi vào phòng tắm.Hình ảnh trong phim ma vừa nãy từng màn từng màn
một bắt đầu diễu qua trong óc hắn, tiến hành bổ não.

Dùng tốc độ hai trăm
phần trăm rửa ráy sạch sẽ hắn mặc áo ngủ chạy vào phòng khách, leo lên sofa chuẩn
bị tạm trú.

Đường đường chủ tịch
Tần thị, vì cua gái mà phải chen chúc trên sofa thế này.


Càng nghĩ càng bất
bình, gió bắt đầu lùa qua cửa sổ không đóng, thổi vù vù.

Hắn quay đầu vừa vặn
đối diện với ảnh thờ bà ngoại, giật mình bật dậy xộc vào phòng ngủ.Lâm Phàm nằm
trên giường đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, thấy hắn hoảng hốt luống cuống xông
vào, nghi hoặc nhìn hắn “Ông tổng?”“…” Tần Vịnh nhìn cô chằm chằm không nói, bởi
vì hắn không biết nói gì.“Ông tổng… có phải anh sợ không?” Lâm Phàm nhìn thấy một
tia kinh hoảng trong mắt hắn, sớm biết ông tổng nhát gan như vậy hồi nãy đã
không đề nghị xem phim ma.

Dọa ông tổng sợ chết
khiếp cô làm sao ăn nói với ông chủ tịch.“Im!” Lúc này Tần Vịnh rất muốn mạnh mồm
nói không có nhưng nói không thì phải ngủ ở phòng khách.

Đột nhiên mắt sáng
lên, quay người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chụp cái chăn trên sofa lại
quay ngoắt vào phòng ngủ, đóng cửa phòng phóng cái vèo lên giường.“Anh sợ, em
phải ngủ với anh.”Lâm Phàm ngạc nhiên nhìn ông tổng mới giây trước còn hung hăng
nạt cô im, bây giờ khuôn mặt đẹp trai đầy ấm ức khiếp đảm, không khỏi trào dâng
tình thương của người mẹ.“Vậy anh ngủ sát vách đi, lúc nhỏ tôi sợ bà ngoại đều
để tôi ngủ bên trong.”Tần Vịnh vừa nghe Lâm Phàm đồng ý dễ dàng như thế, mở cờ
trong bụng còn nhớ gì ma với chả quỷ.

Lập tức ngoan ngoãn
nghe lời leo lên, chui vào sát vách nằm xuống.

Mùi hương đặc trưng của
con gái trên người Lâm Phàm tràn ngập khứu giác của hắn, đầu óc không khỏi chạy
loạn lên, đang chần chừ có nên thừa dịp ăn chút đậu hũ hay không, ai ngờ lại bị
Lâm Phàm xuống tay trước.“Đừng sợ đừng sợ, có ma tôi chắn giúp anh, ngủ đi.”
Lâm Phàm dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng rộng rãi cường tráng của Tần Vịnh, nhỏ
nhẹ vỗ về hắn.Đối mặt với dáng vẻ thần thánh trong sáng này của cô, hắn thật sự
không có dũng khí chơi bẩn, nửa ngày nản lòng vùi đầu vô gối, chửi thầm, có phải
Lâm Phàm cố tình cho hắn xem phim ma đặng thừa cơ ăn đậu hũ hắn không?Kỳ quặc
là hơi thở ấm áp thơm tho của Lâm Phàm lượn lờ chung quanh, hắn dần dần thả lỏng
người, chìm vào mộng đẹp.Lâm Phàm nhẹ nhàng kéo chăn lên giúp hắn, nhìn gương mặt
nghiêng một bên ngủ say, tuấn tú trắng nõn, đường nét rõ ràng, lông mày như vẽ,
lông mi dài mảnh lại dày, yên lặng rủ trên đôi mắt phản chiếu bóng râm mờ mờ,
mũi cao thẳng tắp, môi mỏng gợi cảm.Ông tổng rất ưa nhìn, còn đẹp hơn con gái.

Lâm Phàm thưởng thức
xong, đưa ra kết luận rồi thò tay tắt đèn ngủ cạnh giường, thiếp đi.Sáng sớm,

ánh nắng chiếu qua cửa kính rơi vào trên gương mặt ngủ say của Tần Vịnh.

Nắng nhạt phủ một lớp
sáng vàng êm ái trên khuôn mặt góc cạnh của hắn.

Hàng mi dày mảnh khẽ
rung rung, đôi mắt nhập nhèm mở ra, nhất thời không phản ứng kịp người đang ở
nơi nào.

Lại nhắm mắt chìm vào
suy nghĩ vài giây, hắn đột ngột mở choàng mắt nhìn phần giường trống không bên
cạnh, tối qua hắn ngủ lúc nào? Uất ức quá! Giả vờ tội nghiệp uổng công rồi!Rầu
rĩ ngồi dậy đi ra phòng khách, phát hiện Lâm Phàm không ở nhà, Bây giờ cô què một
chân còn đi đâu được? Tần Vịnh hoảng hốt vòng ba vòng trong căn phòng bé xíu, đến
tủ lạnh cũng mở ra xem cô có trốn trong đó không.

Xác định tất cả đều
không có, mặc kệ trên người còn đang mặc áo ngủ, chân đi dép lê hắn phi xuống lầu,
thử tìm trong khu chung cư.Quả nhiên mới xuống lầu không tới một lát liền thấy
bóng dáng quen thuộc của Lâm Phàm, chống gậy đứng trước một cửa hàng bán đồ ăn
sáng.

Hắn tức anh ách xoạc
cẳng đi tới chỗ cô.“Em giỏi nhỉ! Què chân còn tự xuống lầu mua bữa sáng!” Tần Vịnh
thật muốn tóm cô lên đánh cho một trận, hoặc hôn dữ dội một hồi, biện pháp sau
không sai nha! Tần Vịnh lại xuất thần rồi.Đang mua bánh bao, Lâm Phàm và ông chủ
tiệm đều bị Tần Vịnh làm giật mình, Lâm Phàm vội vàng giải thích với hắn, “Tôi
thấy anh ngủ ngon nên không gọi, sợ anh dậy đói bụng nên xuống mua bánh bao xá
xíu anh thích ăn trước đó.”Mọi người nghe đều cảm thấy mập mờ, cô vợ nhỏ này thật
biết thương chồng, chân què còn mua đồ ăn sáng nữa.“Hừ! Theo anh đi lên.” Lòng
Tần Vịnh còn ngọt hơn đường phèn nữa, nhưng mặt thì vẫn thối hoắc.

Bồng Lâm Phàm định đi
lên lầu “Khoan đã, còn chưa lấy bánh bao.” Lâm Phàm đã quen bị hắn bế vội vã la
lên, vươn tay cầm lấy bánh bao từ tay bà chủ.

Ai ngờ bà chủ tiệm lại
hâm mộ nói với cô “Ông xã cô tốt với cô ghê, nhìn lại đẹp trai! Cứ thế xỏ dép
lê chạy xuống, ha ha.”Lâm Phàm chuẩn bị giải thích, Tần Vịnh lại cười toe toét
khiêm tốn mấy câu với bà chủ, không đợi cô nói trực tiếp cướp vợ sải cẳng đi khỏi
hiện trường, để lại một đám người hiểu chuyện.Bà chủ tiệm bánh bao mặt mày đầy
xuân tình nhìn ông chủ nói “Năm đó ông cũng bế tôi như thế, hôm nay về nhà ông
lại bế tôi lên lầu một lần đi.”Miệng ông chủ rúm ró “Bây giờ cân nặng của bà gấp
hai lần bà năm đó, bán bánh bao đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận