Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế
Cuối cùng anh ta hôn cô rồi...!
Ra khỏi phòng, Giang Ninh Phiến lập tức đi vào một nhà vệ sinh, trong gương cô váy áo lộn xộn, ngay cả khuyên tai cũng rơi mất một cái, đôi mắt đỏ ngầu, có nước mắt tuôn ra.
Dáng vẻ như quỷ này mà đi gặp Hạng Chí Viễn, chắc chắn cô sẽ chết rất thảm.
Mở túi xách ra, Giang Ninh Phiển nhanh chóng trang điểm lại, khôi phục lại dáng vẻ mà người tình của thủ lĩnh Địa Ngục Thiên nên có.
Nhưng nước mắt lại muốn tuôn rơi, hoàn toàn không đếm xỉa đến ý muốn của cô...!
Giang Ninh Phiến dứt khoát ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho nước mắt chảy xuống, tại sao cô lại phải khóc?
Chẳng phải chỉ là bản thân bị người mình yêu thầm đưa cho người đàn ông khác thôi sao? Có gì đáng phải khóc chứ.
Chỉ trách mắt cô bị mù, vậy mà lại thích An Vũ Dương.
Đáng đời.
Giang Ninh Phiến cô đáng đời.
Cô thầm mắng mình một trăm lần, nước mắt vẫn chảy ra từ khóe mắt, làm hỏng lớp trang điểm xinh đẹp của cô...!
"Có nhầm không đó! Chẳng lẽ chị Phiến còn có thể bốc hơi hay sao? Tìm cho tôi! Dù có lật tung cả nhà thờ cũng phải tìm được!" Tiếng gào rú của Cô Minh Thành từ bên ngoài truyền
vào.
Giang Ninh Phiến vội vàng lau sạch nước mắt, dặm lại lớp trang điểm cho dày thêm một chút, sửa sang lại váy cẩn thận rồi đi ra ngoài.
"ồn ào cái gì?”
Cô đứng ở cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng hỏi.
“Chị Phiến? Cô Minh Thành dẫn theo mấy đàn em vột vào, trừng mắt nhìn cánh cửa nhà vệ sinh phía sau cô: “Sao chị đi ra từ chỗ này? Tôi vừa lục soát nơi này không thấy chị.”
Anh ta còn lục soát cả nhà vệ sinh nữ sao?
“Được rồi, chị nhanh đi gặp cậu dạng với tôi, nếu cậu dạng phát hiện không thấy cô thì sẽ nổi giận đùng đùng.” Không tiếp tục gặng hỏi thêm nữa, Cô Minh Thành vội vàng nói.
"Ù."
Giang Ninh Phiển hờ hững trả lời.
Cô Minh Thành đưa cô đến một cái sân phía sau nhà thờ, Hạng Chí Viễn đang ngồi trên một chiếc ghế, bên cạnh là pho tượng Chúa màu trắng, trắng đến chói mắt.
Mà Hạng Chí viễn ngồi yên không nhúc nhích.
Xung quanh anh có rất nhiều đàn em đang đứng vây quanh bảo vệ anh.
Mặt trời rất ấm, ánh sáng chói chang.
Nhưng Hạng Chí Viễn lại không khác gì với băng tuyết ngày đông lạnh lùng, cả người tỏa ra từ trường muốn đóng băng tất cả mọi thứ, làm cho người ta vừa nhìn thôi đã thấy sợ.
“Cậu Hạng! Chị Phiến đã đến.” Cô Minh Thành cất giọng hỏi.
Hạng Chí Viễn hé mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía cô, ánh mắt lộ ra sự chết chóc.
Giang Ninh Phiến không khỏi lùi bước.
Bây giờ tính mạng của cô đang bị đe dọa sao?
“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ chạy trốn” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn cong môi, nụ cười cực kỳ gian xảo, nhưng trong giọng điệu lại không lộ ra vui buồn.
“Không có” Giang Ninh Viễn nhoẻn miệng cười: “Đi theo cậu Hạng muốn gì có đó, tại sao tôi lại chạy trốn được chứ?”
Cô nói ra mấy lời trải lương tâm rất rõ ràng.
Với hoàn cảnh lúc này của cô, chân chó là môn bắt buộc.
Hạng Chí Viễn cười nhạt nhìn cô, giọng nói không nặng không nhẹ, ngoắc ngón tay với cô: “Đến đây.”
“.” Giang Ninh Phiến cẩn thận nhìn anh một lúc lâu.
“Sao nào, sợ tôi ăn cô ư?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...