Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế
“…”
An Vũ Dương cụp mắt xuống, hàng mi thật dài bao trùm suy ngĩ của anh ta, một lát sau anh ta ngước mắt nhìn về phía Giang Ninh Phiến: “Tối hôm qua cô hy vọng tôi cứu cô hay Hạng Chí Viễn tới cứu cô.
”
“…”
Giang Ninh Phiến không ngờ An Vũ Dương sẽ hỏi vấn đề này, cả người ngây ra, quần áo trong ngực rơi xuống một cái.
Hy vọng?
Cô hy vọng ai tới cứu cô?
“Ninh Phiến?” An Vũ Dương lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô.
“Ninh Phiến à?” Ánh mắt An Vũ Dương lóe lên sự nghi ngờ chờ đợi câu trả lời của cô.
Giang Ninh Phiến giữ chặt lấy quần áo trước ngực, chần chừ mất ba giây mới nở nụ cười đầy cay đắng: “Sao tôi lại có thể mong rằng đó là anh ta được chứ.
”
“…”
Vậy sao.
Nhưng mà tối hôm qua rõ ràng là cô đã gọi tên của anh ta mà.
An Vũ Dương thâm sâu nhìn cô, vẻ mặt điềm đạm mang đến cảm giác đầy ẩn ý, mãi một lúc sau, anh ta mới nở nụ cười dịu dàng nói: “Vậy à?”
“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Chỉ là tự dưng nghĩ tới thôi.
” Giọng điệu An Vũ Dương trả lời vẫn như mọi khi, đổi đề tài: “Để tôi kêu tài xế đưa cô về đồn cảnh sát.
”
“Cám ơn anh.
”
Tình trạng của cô lúc này quả thật không thích hợp để lái xe.
“Không cần phải nói hai từ đó với tôi.
”
An Vũ Dương nhìn ánh mặt trời đang le lói bên ngoài cửa sổ đáp, giọng nói hơi trầm khàn.
Rốt cuộc thì anh ta vẫn không nói với cô chuyện tối hôm qua Hạng Chí Viễn có trở về đây…
Anh ta…thật lòng muốn trở thành người cứu vớt trong lúc Giang Ninh Phiến tuyệt vọng nhất…
Những tuyến đường chính xung quanh đồn cảnh sát cũng chính là những tuyến đường quan trọng của thành phố S, giờ này đều đã tấp nập xe cộ rồi…
Rất nhiều phương tiện giao thông đều đang chen chúc kín cả con đường, đen kịt ở mỗi trạm đèn giao thông, mặc kệ cảnh sát giao thông và giấy phạt mà cứ thế ngang ngược đỗ xe bừa bãi, chặn kín lối đi của mọi người.
Tài xế chở Giang Ninh Phiến đi được nửa đường thì không thể nhúc nhích thêm được nữa.
Giang Ninh Phiến bèn xuống xe.
Có đàn em của Hạng Chí Viễn nhận ra cô, mời cô lên một chiếc xe khác.
Lúc này, chiếc xe chạy băng băng mà không gặp chút trở ngại nào, đi đến thẳng trước cửa đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát đã trở nên hỗn loạn, vài dãy xe thể thao đậu chi chít trước cổng đồn cảnh sát, rất nhiều người ngồi ngay trên nóc xe, bộ dạng lưu manh côn đồ quyết không bỏ đi.
Tên đầu sỏ chính là Cô Minh Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...