Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế


Không biết có phải ánh đèn trên du thuyền quá đỗi mê hoặc hay không, nhưng anh lại cảm thấy Giang Ninh Phiến lúc này rất xinh đẹp.

Hạ Tiêm Tiêm cho dù anh có làm cái gì, cho dù anh giết người thì cô ấy cũng mang vẻ mặt ngây thơ hiểu cho anh…
Chỉ có Giang Ninh Phiến, kể từ khi cô xuất hiện bên cạnh anh, cô không ngừng muốn anh cải tà quy chính, không ngừng nói…
Sự khác biệt giữa Hạ Tiêm Tiêm và Giang Ninh Phiến.

Ồ, anh lấy cái này ra so sánh làm gì…
“Thưa cô, số của cô.

” Một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng, áo com lê màu đen đi tới, trên khay đặt một biển số hình trái tim màu hồng phấn.

Trên đó viết hai con số: 38.

Hạng Chí Viễn liếc mắt một cái, anh cầm lấy dãy số điện thoại kẹp lên trang phục dự tiệc của Giang Ninh Phiến, khinh thường cười khẩy: “Rất phù hợp với khí chất của cô.



“…”
Trong mắt anh, khí chất của cô chính là ba mươi tám sao?
Giang Ninh Phiến không biết làm sao, là do cô nói đến Florence nên đã chạm đến dây thần kinh nào của anh sao? Anh và Hạ Tiêm Tiêm kia đã từng đến đó chưa?
“Khách nam nơi này đều là bạn bè của nhà họ Hạng tôi, cô nhớ kỹ cho tôi, cô không được đắc tội bất cứ ai dù chỉ một người!”
Hạng Chí Viễn nhìn cô một cái, lạnh lùng cảnh cáo xong lập tức đi vào trong.

“Anh thật sự muốn tôi hầu hạ những người đàn ông này sao?” Giang Ninh Phiến lên tiếng gọi anh lại, sắc mặt lại lạnh lùng bình tĩnh, không hề có chút ý thức gặp phải nguy hiểm.

“Cô cho rằng tôi chỉ nói khơi khơi thôi sao?”
Hạng Chí Viễn khinh thường hỏi ngược lại.

“Tôi tưởng anh luyến tiếc tôi.


” Giang Ninh Phiến nói.

“Cô có biết bốn từ ‘không biết xấu hổ’ viết thế nào không?” Hạng Chí Viễn như nghe được chuyện cười, khóe môi gợi lên một độ cong gợi cảm, mê hoặc, anh nói: “Cô thật sự cho rằng tôi bảo cô phá bỏ cái thai nghiệt chủng kia là còn muốn chiếm hữu cô sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Là tôi muốn tự tay phá hủy hạnh phúc của cô.


Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo không hề có ý thương hoa tiếc ngọc, đôi chân thon dài từng bước lùi về phía sau, giọng nói tàn nhẫn: “Giang Ninh Phiến, cô hại tôi suy bại đến bước đường này, thì cô có tư cách hạnh phúc sao?”
Nói xong, Hạng Chí Viễn đi vào trong du thuyền, bỏ lại một mình cô đứng trên boong tàu.

“…”
Giang Ninh Phiến đứng một mình ở đó, lớp trang điểm tinh xảo vừa hay đã che đi sự nhợt nhạt của cô.

Hạng Chí Viễn, tên ngốc này.

Cô biết cô không có tư cách hạnh phúc, nhưng anh thì có, không phải sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận