Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế


Có chút không giống con người lắm.

Nghĩ như vậy, Cô Minh Thành hận không thể lập tức tát cho cái miệng anh ta một cái, anh ta vậy mà lại cảm thấy cô Hạ Tiêm Tiêm không sánh bằng cái người đầy dối trá, Giang Ninh Phiến này.

“Bây giờ đi sao?”
Giang Ninh Phiến mang một đôi giày thể thao màu trắng.

Cô đưa ra yêu cầu không mang giày cao gót, nhưng cũng không có ai đi lấy.

Nhưng trong rương xách tay của chuyên gia trang điểm lại có một đôi giày thể thao như vậy.

Cô cũng không dám nghĩ đây là yêu cầu của ai, cô sợ bản thân suy nghĩ càng nhiều thì càng thêm đau lòng.

Tuyệt tình, sẽ phải tuyệt tình đến cùng.

Xe đã chờ ở bên ngoài khách sạn từ lâu, là một chiếc Lincoln siêu dài, vô cùng phô trương, kiêu ngạo đỗ ở trước cửa khách sạn.


Có tài xế ăn mặc là nghiên chỉnh tiến lên mở cửa.

Giang Ninh Phiến nâng mắt nhìn sang, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đã thay một bộ âu phục màu bạc ngồi ở phía sau.

Ánh đèn cũng không sáng lắm, chiếu lên đường nét sấu sắc của anh, đẹp đẽ, mang nét đẹp phụ nữ, mê hoặc…
Kẹp cà vạt của anh ánh lên ánh sáng mờ nhạt.

Hạng Chí Viễn cầm điện thoại di động nói chuyện, cơn tức vừa nãy hình như đã hạ xuống rất nhiều.

Anh ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt thoáng chốc cứng đờ.

Nhưng một giây sau, Hạng Chí Viễn đã lập tức đảo mắt, không nhìn cô thêm nữa.

“Lên xe!”
Cô Minh Thành không kiên nhẫn thúc giục cô.

Giang Ninh Phiến ngồi lên xe, cô biết điều mà không ngồi xuống cạnh Hạng Chí Viễn, mà chọn ngồi ở một chỗ cách anh khá xa, cầm trong tay chính là chai rượu vang năm 82.


“Tiêm Tiêm, buổi tối tôi về muộn một chút, đồ ăn khuya tôi đã bảo nhà bếp hâm nóng cho em, phải ăn đấy biết không?” Giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viễn vang lên trong không gian im lặng bên trong xe.

Hai tay Giang Ninh Phiến thả lòng bên người, tùy ý thả lên ghế xe, nghe anh nói vậy, năm ngón tay siết chặt, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay.

Đau đớn, không thể diễn tả thành lời.

“Em ngủ trước đi nhé.

” Hạng Chí Viễn lại thấp giọng nói một câu, giọng nói gợi cảm khàn khàn giống như đang dán bên tai tình nhân mà nỉ non.

Giang Ninh Phiến thờ ơ nhìn về phía trước, trong dư quang lại có thể thoáng nhìn thấy Hạng Chí Viễn cúp điện thoại, rồi gọi điện thoại cho phòng bếp lần nữa: “Nhớ kỹ mười giờ rưỡi đêm phải hâm nóng đồ ăn cho cô Hạ dùng, nếu quên thì tự dọn đồ cút xéo.


Toàn tâm lo lắng cho tính mạng của ba.

Cách anh thương bạn gái vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là dốc hết tâm sức lực chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cho bạn gái.

Anh nên thay đổi.

Như vậy, bạn gái cũ như cô đây sẽ không khó chịu như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận