Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế


Giang Ninh Phiến cởi mặt nạ xuống ném vào thùng rác, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Cho dù khoảng cách khá xa, Hạng Chí Viễn vẫn có thể cảm thấy làn da cô mỏng manh căng bóng.

“Cậu Hạng, những người ở Hồng Cảng mà anh định gặp hôm nay là ai?” Giang Ninh Phiến ngồi vào bàn trang điểm, vừa thoa toner lên mặt, vừa giả vờ lơ đãng hỏi.

“Đàn ông.”
Hạng Chí Viễn đứng dậy, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong thì lấy quần tây và áo sơ mi trong tủ quần áo to chiếm nửa bức tường mặc vào, vẫn là màu đen như mọi khi.

“Lại là người tổ chức nào? Có nguy hiểm hay không?” Giang Ninh Phiến tiếp tục hỏi, trông cực kì tùy ý.

“Làm mất lòng tôi mới là mối nguy hiểm duy nhất của cô.”
Hạng Chí Viễn cài khuy măng sét, kiêu ngạo đứng sau lưng cô.

Trong gương trang điểm nhiều thêm một bóng người gầy gò, đôi mắt anh sâu thẳm và lạnh lẽo, đối diện với ánh mắt của cô trong gương.

“Ha ha, sao tôi dám mạo phạm tới cậu dạng chứ” Giang Ninh Phiến thoa son, che đi nụ cười giả tạo trên môi.


“Ừm.”
Giống như là một con chó nhỏ, Hạng Chí Viễn chạm đến cả trong lòng cô, đi tới số pha ngồi xuống: “Đến thay giày cho tôi.”
Giọng điệu sai khiến vô cùng tự nhiên.

Hệt như cô sinh ra là để phục vụ cho anh.

Vẻ chán ghét thoáng hiện lên trong mắt Giang Ninh Phiến, cô đặt kem dưỡng da định bồi xuống, đứng dậy đi đến bên tường.

Nhấn công tắc, tủ quần áo khổng lồ ban đầu mở sang hai bên, để lộ một mặt tường trưng đầy giày bên trong.

Bấm mở đèn tủ giày, Giang Ninh Phiến chọn ra một đôi giày da thủ công làm từ da cá sấu bên trong, màu đen, mũi nhọn, cực kỳ sáng bóng, không cần nói cũng biết sang trọng đến nhường nào.

Hạng Chí Viễn nhấc một chân lên, lười biếng ngồi ở đó, trong tay cầm một quyển tạp chí về súng ống của Mỹ.

“Đôi giày này thế nào?” Giang Ninh Phiến ngồi xổm dưới chân anh hỏi.


Hạng Chí Viễn nhìn lướt qua, cổ họng thốt ra một âm tiết: “Ừ.”
Không có phản đối.

Đôi chân thon dài của anh vẫn đung đưa, chuyển đến trước mặt cô.

Dáng vẻ uy nghiêm của một cậu chủ.

Giang Ninh Phiến cam chịu số phận nâng chân anh lên, giúp mang giày vào.

Giống như một người giúp việc hèn mọn, cô cũng tự xem thường mình.

Vừa thay xong, cằm của cô bị mũi giày sạch sẽ để lên, Hạng Chí Viễn cầm tạp chí trên tay, từ trên cao nhìn xuống cô.

“Sao vậy? Cậu Hạng?”
Mũi giày đặt lên cằm khiến cô có chút khó chịu.

Trước hành động nhục nhã này, cô cũng không lạnh mặt xuống, vẫn treo nụ cười thản nhiên nhìn anh.

Hôm nay cô phải dựa vào anh để rời khỏi nhà họ Hạng.

Hạng Chí Viễn liếc mắt quan sát khuôn mặt cô từ trên xuống dưới, cuối cùng nói: “Đổi màu son khác, nhìn không đẹp.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui