Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế


Hạng Chí Viễn đợi rất lâu, cô vẫn im lặng, anh chỉ có thể cõng cô đi tiếp.

Mỗi một bước đều mang theo sự không chắc chắn.

Căn hộ tầng thượng chứa đầy thùng giấy.

Giang Ninh Phiến không dọn dẹp, cô dựa vào cửa sổ sát sàn mà ngồi xuống, trên tay cầm khung ảnh.

Bên trong là bức ảnh của mẹ, chị và cô lúc nhỏ.

Cô trong ảnh là một em bé chỉ mới một trăm ngày, mặt mẹ không chút cảm xúc, chị thì cười rất tươi.

Chị trong hình vẫn chỉ là một cô gái trẻ, trẻ trung, xinh đẹp biết bao.

“Chị, em rất nhớ chị.



Giang Ninh Phiến nhìn bức ảnh trong tay lẩm bẩm.

Lúc nhỏ, hầu như đều là chị chăm sóc cô, lúc đó, chị rất hâm mộ ba, coi ba như một anh hùng, cô cũng vậy.

Chị làm gì, cô sẽ làm theo đó.

Việc gì cô cũng học theo chị.

Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian lúc nhỏ có chị ở bên là khoảng thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất của cô.

“Chị, nếu như chị trên trời có linh thì sẽ ủng hộ em? Hay hận em?” Giang Ninh Phiến giơ tay chạm vào gương mặt chị trong hình: “Hôm nay em sẽ thả Hạng Chí Viễn đi.


Cô quyết định thả kẻ thù đi.

“…”
Đương nhiên đáp lại cô chỉ là khoảng không yên tĩnh.


“Em không muốn kéo dài thù hận, đừng trách em, được không?” Giang Ninh Phiến khẽ hỏi, giọng hơi nấc nghẹn: “Chị thương em như vậy, nhất định sẽ không trách em, đúng không?”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên người cô, phản chiếu cảm giác bất lực của cô.

Cô không nhờ ai thay cô ra quyết định đi hay ở.

Cô chỉ muốn dựa vào bản thân mình.

Cho dù quyết định là đúng hay sai, hậu quả chỉ có mình cô chịu.

Giang Ninh Phiến từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn ánh sáng nhìn lên giá treo đồ trước mặt, trên đó treo một bộ âu phục nữ màu đen, áo sơ mi, váy bó…
Hôm nay, là ngày cô ra tòa làm chứng.

Cô phải đả kích Hạng Chí Viễn lần cuối, để anh thật sự tuyệt vọng với cô.

Giang Ninh Phiến ôm lấy khung ảnh rất lâu, rất lâu…
Đến khi tiếng chuông báo thức vang lên, cô mới đứng dậy, hai chân đã tê từ lâu.

Giang Ninh Phiến thay áo sơ mi, âu phục nữ và váy bó, đứng trước gương chỉnh sửa váy áo…
Bên trong là một người phụ nữ công minh liêm chính.

Giang Ninh Phiến đặt khung ảnh lên tủ nơi ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu tới, cô mang giày vào, rồi dứt khoát rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận