Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế
“Chị Ninh Phiến, cậu Hạng vì chị mà ngay cả mạng cũng không cần, cái gì cũng không màng, anh ấy đã điên cuồng vì chị, tôi cầu xin chị, chị Ninh Phiến, chị tha cho anh ấy đi.” Cô Minh Thành cầu xin: “Chị đừng khiến cho anh ấy điên cuồng vì chị nữa, tôi cầu xin chị…”
“Tôi không tài giỏi tới như vậy đâu.”
Giang Ninh Phiến lắc đầu.
Không phải cô chưa từng khuyên Hạng Chí Viễn, nhưng Hạng Chí Viễn không nghe, anh không chịu nghe gì cả.
Trừ khi cô đồng ý rời đi cùng anh, anh mới bằng lòng sống tiếp.
Nhưng cô không làm được.
Lương tâm của cô không cho phép.
“Nếu trên Trái Đất này có một người có thể khiến cho cậu Hạng thay đổi ý định, thì chắc chắn chỉ có chị thôi chị Ninh Phiến.” Cô Minh Thành nắm chặt lấy tay cô, một người đàn ông mà hai mắt lại đỏ đến mức gần như sắp rơi nước mắt, sâu trong ánh mắt toàn là cầu xin: “Chị chắc chắn có cách khiến cho cậu Hạng không từ bỏ bản thân, chị Ninh Phiến chị chắc chắn có…”
Giang Ninh Phiến nói một cách lạnh nhạt.
Cô biết Cô Minh Thành hận mình vì đã huỷ hoại Hạng Chí Viễn.
Mà cô thì cũng đúng lúc cần vài cái tát để cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.
“…”
Nghe vậy, Cô Minh Thành từ từ quay lại.
Anh ta nhìn cô bằng cặp mắt cứng rắn.
Giang Ninh Phiến đã chuẩn bị tinh thần để bị đánh.
Nhưng giây tiếp theo, Cô Minh Thành lại đột nhiên khụy gối và quỳ xuống trước mặt cô…
“Anh làm gì thế?”
Giang Ninh Phiến bất ngờ nhìn anh ta, không nhịn được mà lùi ra sau một bước.
Những cấp dưới khác nhìn thấy Cô Mình Thành quỳ gối thì cũng đồng loạt quỳ theo.
Bọn họ quỳ trước cửa nhà cô…
Cô Minh Thành dựng thẳng sống lưng, ngước mắt nhìn Giang Ninh Phiến.
Đôi mắt của anh ta đỏ lên: “Chị Phiến, coi như tôi cầu xin chị, chị bỏ qua cho cậu Hạng đi.”
“…”
Bỏ qua cho cậu Hạng.
Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn anh ta.
Trong mắt của Cô Mình Thành, mình không tha cho Hạng Chí Viễn sao?
“Chị Phiến, nếu chị căm ghét xã hội đen, ghét những người làm việc xấu bọn tôi thì chị cứ việc lấy mạng của Cô Minh Thành này.” Cô Minh Thành vừa quỳ vừa nói: “Tôi chết thì không sao, nhưng cậu Hạng thì không được.
Mạng sống của cậu Hạng quan trọng hơn tôi rất nhiều.”
“Cô Minh Thành, anh đứng dậy đi.”
“Chị cứ nghe tôi nói hết đã!” Cô Minh Thành gạt bàn tay cô đang chìa ra rồi nói: “Chị Phiến, tôi quen được cậu Hạng ở khu chợ đen Thái Lan.”
“…”
“Lúc đó, bọn tôi bị bao vây.
Dù anh ấy bị đánh gãy xương nhưng vẫn quay lại cứu tôi.
Nếu như không có cậu Hạng, Cô Minh Thành này đã bỏ mạng ở Thái Lan từ lâu rồi.” Cô Minh Thành nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...