Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế
"Lòng dạ hẹp hòi?" Sắc mặt Hạng Chí Viễn lại đen hơn.
Giang Ninh Phiến sinh ra dục vọng trốn chạy, chân dịch về phía sau.
Hạng Chí Viễn đẩy cô một cái lên trên cửa, thân hình cao lớn lập tức bao lấy cô, dưới ánh đèn u ám không nhìn rõ sắc mặt.
"Tôi lòng dạ hẹp hòi phải không?"
Đột nhiên Hạng Chí Viễn giật mạnh cúc áo khoác của cô ra, cúi đầu xuống, cách lớp áo ngủ mỏng như cánh ve.
Anh cắn một cái vào xương quai xanh xinh đẹp nhô lên của cô, không có ham muốn, chỉ cắn tàn nhẫn như dã thú săn mồi, hận không thể cắn ra một miếng.
Anh sẽ lòng dạ hẹp hòi cho cô xem.
Giang Ninh Phiến đau đến nỗi kêu thành tiếng, đưa tay đẩy anh: "Hạng Chí Viễn, anh có còn là đàn ông không?"
"Tôi có phải hay không, chẳng phải cô biết rõ nhất à?" Hạng Chí Viễn buông miệng ra, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt vô cùng không đứng đắn: "Nếu không lúc ở trên giường là ai khiến cô kêu dễ nghe như vậy?"
"Anh..." Giang Ninh Phiến tức đến nỗi nói không nên lời.
Tại sao anh có thể thẳng thừng nói ra những lời không biết xấu hổ không có giới hạn như thế ở mọi lúc mọi nơi.
"Đương nhiên là tôi!"
Hạng Chí Viễn tiếp lời cô với tác phong không đứng đắn, giữa lông mày vẫn giữ nguyên vẻ nổi giận.
Anh cưỡng ép bắt lấy hai tay cô đặt lên đầu, vừa bóp lấy cằm của cô, dùng sức bóp chặt: "Tốt nhất là cô đừng tiếp tục khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong!".
Nói xong, Hạng Chí Viễn ném cô xuống mặt đất, mặt không biểu cảm mà rời đi.
Chỉ chạm cô một xíu, cắn một cái mà thôi, sự khô nóng trong cơ thể anh đã nhảy loạn xạ, người phụ nữ này đúng là một cây thuốc phiện.
Nhưng anh vừa tắm xong nên sẽ không chạm vào phụ nữ.
Giang Ninh Phiến ngồi sụp xuống đất, giữ lấy lồng ngực đau nhức, căm hận nhìn bóng lưng đã đi xa của Hạng Chí Viễn.
Muốn sống không được, muốn chết không xong...!
An Vũ Dương.
Nếu như anh ta biết mình đã đưa cô đến bên cạnh một ác ma như thế này, sẽ còn để cô đến ư? Sẽ ư?
Không đâu?
Chẳng phải An Vũ Dương để cô đến bản mình hay sao.
Đối với An Vũ Dương, chẳng phải giá trị của cô cũng chỉ là vật hy sinh trong một lần nhiệm vụ thôi sao? Nực cười là bây giờ cô lại vì trả thù mà sắp bị dày vò đến nỗi người không giống người...!
"Ha ha."
Dưới ánh đèn, Giang Ninh Phiến cười tự giễu, cười đến bị thương, vành mắt dần dần chua xót ửng đỏ.
Giang Ninh Phiến bị nhốt lại.
Cách mà Hạng Chí Viễn khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong" chính là bỏ đói cô, ròng rã hai ngày không cho cô cơm ăn, không cho cô nước uống.
Thấy cô rơi vào kết cục" như vậy, chó săn số một bên cạnh Hạng Chí Viễn là Cô Minh Thành mừng thầm trong bụng.
"Ôi chao, thời tiết hôm nay đẹp quá, ha ha ha.." Cô Minh Thành lượn qua lần thứ nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...