Giang Ninh Phiến vừa mở tủ lạnh ra, làm sủi cảo đông lạnh từ bên trong ra, ánh mắt ngưng lại trong chốc lát…
Nếu như Hạng Chí Viễn biết bây giờ ngày ngày cô đều ăn đồ đông lạnh qua ngày, sớm đã tức giận bỏ đi rồi.
Hạng Chí Viễn…
“Tôi đi rồi sẽ không được gặp em nữa, ở lại đây, cho dù là ra tòa hay ngồi tù, tôi vẫn còn cơ hội để gặp em.
”
“Tiêm Tiêm, tôi chỉ yêu em.
”
“Nhớ đến thăm tôi.
”
“…”
Giọng nói trìu mến vang lên bên tai cô, khơi gợi nên sợi mềm yếu nhất trong người cô.
Không phải rất khoa trương sao?
Một người đàn ông phất lên như diều gặp gió ở cả hai giới hắc bạch Đông Nam Á, từ bỏ đi quyền lực, bỏ đi danh dự, bỏ đi cả mạng của mình… thà bị còng tay còng mình, chỉ vì ở lại ngồi tù còn có thể có cơ hội nhìn thấy cô.
“Đồ ngốc.
”
Giang Ninh Phiến nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, đặt lại sủi cảo trong tay vào tủ lạnh.
Cô đã không còn bụng dạ để ăn nữa.
Kì lạ, Hạng Chí Viễn ở lại chỉ vì để có thể nhìn thấy cô, nhưng tại sao nhiều ngày trôi qua rồi mà cô vẫn chưa nhận được tin tức gọi cô đi thăm Hạng Chí Viễn từ An Vũ Dương?
Hạng Chí Viễn là một kẻ mạnh, ngoài mặt quyền lực vẫn chưa mất đi, vì vậy sẽ do AN đến tạm giam.
Nhưng nếu Hạng Chí Viễn muốn gặp cô thì quá dễ dàng rồi, chỉ cần nói một câu: chỉ cần cô xuất hiện, anh ta mới chịu nhận tội thôi.
An Vũ Dương vì suy nghĩ cho tình hình chung, nhất định sẽ đi cô đi gặp Hạng Chí Viễn.
“…”
Giang Ninh Phiến đứng trước tủ lạnh, càng nghĩ càng thấy sai.
Hạng Chí Viễn do AN tạm giam, vậy…
Đáng chết.
Sao mà cô không nghĩ ra sớm hơn.
Giang Ninh Phiến cắn môi, vội vàng xông ra ngoài, cả giày cũng chưa kịp thay, thuận tay cầm xâu chìa khóa ở trước cửa.
Đến chìa khóa mà An Vũ Dương cũng đặt tại vị trí tương tự như lúc trước.
Giang Ninh Phiến nhấn thang máy đi thẳng xuống bãi đậu xe, không phí sức nào đã tìm đến một chiếc xe thể thao màu trắng.
Giống như chiếc xe trước đây An Vũ Dương đã tặng cô như đúc.
“Rẹt”
Mở cửa xe, Giang Ninh Phiến vừa ngồi lên xe, hai tay xoay vô lăng, nhanh chóng lái xe ra khỏi bãi đỗ xe…
Bánh xe ma sát xuống đường thành một vệt dài trên đất.
Giang Ninh Phiến xoay vô lăng.
Bất chấp luật lệ giao thông.
Giang Ninh Phiến lái xe về hướng ngoại thành, dừng lại ở trước một nhà máy xây dựng, nơi này ngoài mặt là nhà máy, trên thực tế lại là căn cứ bí mật của AN.
Cô đã nhiều lần hoàn thành huấn luyện ở đây.
Giang Ninh Phiến lái xe thẳng vào trong, từ trên xe bước xuống, chạy một hơi đến tòa tòa nhà cao 50 tầng của nhà máy.
Trước cửa thang máy, là nhận dạng khuôn mặt công nghệ cao.
Giang Ninh Phiến đứng vào đó, nhận dạng khuôn mặt thành công, thang máy lập tức mở ra…
Hai mươi lăm tầng trên của tòa nhà đều là phạm vi của AN, ngoài thành viên của tổ chức AN thì không ai vào được.
Phòng tạm giam ở tầng 41.
Cả tầng đều được dùng để tạm giam các nhân vật lớn.
Giang Ninh Phiến vừa từ thang máy đi ra đã xông vào bên trong, hai người đàn ông ở quầy tiếp tân lập tức gọi cô lại: “Xin lỗi, nơi này không thể vào.
”
“Tôi muốn gặp Hạng Chí Viễn.
”
Giang Ninh Phiến nhào về phía quầy tiếp tân, vội vàng nói.
“Không có ý của boss, chúng tôi không thể cho vào.
” Người trước quầy
“Hạng Chí Viễn yêu cầu gặp tôi.
” Cô đổi một cách nói khác.
“Cô đang nói dối, mấy ngày nay Hạng Chí Viễn không yêu cầu gặp bất cứ người nào cả.
” Người trước quầy nói.
“…”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, Hạng Chí Viễn không muốn gặp cô?
Sao có thể.
Cô chớp mắt, đôi mắt đảo nhanh rồi nghiêm túc nói: “Tôi là Giang Ninh Phiến, tôi có chuyện muốn hỏi cung Hạng Chí Viễn.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...