Giang Ninh Phiến kinh ngạc nhìn Hạng Chí Viễn trong lồng ngực, anh đang gặp ác mộng.
“Đừng giết bà ấy, đừng giết bọn họ… Đừng.
.
” Hạng Chí Viễn lẩm bẩm, trán chảy mồ hôi đầm đìa, môi mấp máy sợ hãi: “Mẹ… Mẹ.
.
”
Bàn tay cầm lọ nước hoa của Giang Ninh Phiến run rẩy theo.
Thảm hoạ diệt môn kia hẳn đã trở thành nỗi đau không thể xoá nhoà ở sâu trong nội tâm Hạng Chí Viễn, trong một đêm, anh không còn gì cả.
Hai bàn tay trắng.
Cô có thể tưởng tượng ra sự sợ hãi và thống khổ của Hạng Chí Viễn thời niên thiếu khi phải mở to đôi mắt nhìn người thân bị giết, cái loại bi ai cùng cực khi chỉ còn lại một thân một mình sau một đêm.
Giang Ninh Phiến nắm chặt lọ nước hoa, một tay chậm rãi lau đi mồ hôi trên trán anh, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Hạng Chí Viễn, mọi chuyện đã qua rồi, không sao cả.
”
“Tiêm Tiêm, đừng đi.
”
Hạng Chí Viễn nắm chặt cánh tay cô, đôi mắt vẫn nhắm chặt, chỉ có lông mi là đang run lên.
Giang Ninh Phiển ngơ ngác nghe, hốc mắt chua xót thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Hạng Chí Viễn không phải kẻ ngốc.
Anh có dự cảm, dự cảm rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ đi…
Thực xin lỗi, tôi không thể cho anh một gia đình, không thể cho anh một sinh mệnh hoàn chỉnh.
Thực xin lỗi, tôi chỉ làm tổn thương anh lần này thôi.
Thực xin lỗi, hãy quên tôi đi.
Quên đi nơi trong sạch nhất trong trái tim anh đi, coi như trước nay cô chưa từng xuất hiện…
Giang Ninh Phiến cắn môi, hạ quyết tâm, duỗi tay định ấn xuống chốt chặt nước hoa
“Tiêm Tiêm!”
Đột nhiên Hạng Chí Viễn mở mắt ra, trừng mắt nhìn về phía cô, trong đôi mắt lóe lên vẻ khẩn trương, hô hấp không đều, khuôn mặt yêu nghiệt không còn chút máu nào.
Giang Ninh Phiến còn chưa kịp rút lại lọ nước hoa, cứ ngơ ngác nhìn anh như vậy.
“Tiêm Tiêm, em vẫn ở đây.
.
” Hạng Chí Viễn bỗng nhiên thở nhẹ ra, ngồi thẳng dậy, kéo cô vào trước ngực mình: “Cũng may chỉ là nằm mơ, cũng may chỉ là nằm mơ”
Hạng Chí Viễn thấp giọng lặp lại câu này hai lần.
Giang Ninh Phiến dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập có lực của anh, muốn hỏi anh mơ thấy gì về cô, nhưng lại không hỏi ra…
Cô cũng không dám hỏi lại.
Bởi vì cô biết, đối với Hạng Chí Viễn mà nói, đó tuyệt đối không phải một giấc mơ đẹp.
“Đây là gì?”
Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn, phát hiện cô nắm chặt một lọ nước hoa trong tay.
Trái tim Giang Ninh Phiến gần như ngừng đập, có hơi chột dạ rút trở về: “Không có gì, một lọ nước hoa mà thôi.
”
Hạng Chí Viễn chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để trong lòng, tay mơn trớn mái tóc dài đen nhánh của cô: “Tiêm Tiêm, tôi đói bụng.
”
Đói bụng.
Như là đang tìm cho mình một cái cớ thật tốt để trì hoãn, trên khuôn mặt vốn thoáng hiện sự cô đơn của Giang Ninh Phiến bày ra nụ cười tươi: “Bên này là cửa biển, cái gì khác không có chứ hải sản thì rất nhiều, chúng ta đi hỏi ngư dân mua về nướng ăn có được không?”
Cô cũng đói bụng.
Đói sẽ không đi nổi.
Ăn xong hải sản nướng BBQ rồi đi cũng không muộn, không phải sao?
“Đi.
”
Hạng Chí Viễn không nói hai lời.
Vừa nói xong bèn ôm cô xuống giường.
Vừa đúng mùa thu hoạch cá tôm trên biển, Giang Ninh Phiến mở cửa xe thể theo ra đến khu chợ lân cận bờ biển.
Mấy con thuyền đánh cá lớn đậu ở bờ biển, ngư dân đang dùng cái lưới lớn dỡ hàng ngàn hàng vạn con tôm cua xuống thuyền, đều là những con tươi sống đang nhảy nhót tung tăng…
Hạng Chí Viễn và Giang Ninh Phiến vừa xuống xe đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Hình dáng của mấy chiếc xe bình thường không thể so với xe thể thao đắt tiền được, kẻ không hiểu biết cũng biết nó rất có giá trị, hơn nữa đôi nam nữ vóc dáng cao gầy, ăn mặc không tầm thường, trông như người mẫu đi tới cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...