Mê mẩn tầm mắt của cô.
“Tôi biết vừa rồi cô vừa định đồng ý với tôi.
” Hạng Chí Viễn kéo tay cô qua, trực tiếp đeo nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
Đeo vào.
Cô vĩnh viễn khắc lên dấu vết của anh, vĩnh viễn là người phụ nữ của kẻ cầm đầu Địa Ngục Thiên.
“Đừng…”
Ngay khi chiếc nhẫn hoàn toàn đeo vào ngón áp út của cô, Giang Ninh Phiến hoàn hồn, nặng nề hất tay một cái.
Chiếc nhẫn lăn trên sân cỏ.
Tay Hạng Chí Viễn cứng đờ ở đó, sắc mặt khó coi.
Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng nhếch lên: “Tiêm Tiêm, rốt cuộc em còn muốn từ chối tôi bao nhiêu lần nữa? Trái tim tôi không phải làm bằng đá.
”
Không biết có phải bởi vì ánh trăng quá mờ hay không mà giọng nói của anh ưu thương như như vậy.
Ưu thương tựa như làm người ta nghe thấy lòng anh đang rỉ máu.
Một giọt, một giọt…
“Vậy anh cũng không cần làm nhiều điều như thế.
”
Giang Ninh Phiến nhìn anh một cái, không ngừng sửa giọng, để mình càng lúc càng lạnh lùng: “Hạng Chí Viễn, đừng cho tôi tất cả thứ tốt của anh, đừng dốc sạch lòng mình cho tôi, cũng đừng gửi gắm toàn bộ khát vọng tình yêu của mình lên người tôi.
”
Cô không chịu nổi, không chịu nổi sự gửi gắm nặng nề và sâu như thế.
“Tôi tìm em mười năm, em muốn tôi gửi gắm vào ai?”
“Bả vai của tôi không chịu nổi mười năm của anh.
”
“Là không chịu nổi, hay không muốn chịu?” Hạng Chí Viễn nói trúng tim đen.
Ánh mắt Giang Ninh Phiến loé lên, có sự chột dạ của người bị nhìn thấu.
Áo ướt trên người khiến cô lạnh như băng.
Cố định đứng lên rời đi, còn chưa rời khỏi sân cỏ, tay đã bị Hạng Chí Viễn mạnh mẽ kéo về.
Giang Ninh Phiến ngã ngồi trên đất, ngồi quỳ trên mặt đất dưới tư thế hình chữ M.
“Tiêm Tiêm” Hạng Chí Viễn dùng sức nắm cổ tay cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô, giọng từ tính lại lưu loát: “Đừng tiếp tục lừa dối chính mình nữa, em đã yêu tôi!”
Đừng tiếp tục lừa dối chính mình nữa, em đã yêu tôi!
Em đã yêu tôi!
“Tôi không có!”
Nghe thấy thế, Giang Ninh Phiến kích động, vùng thoát tay mình: “Hạng Chí Viễn, anh đừng có nằm mơ!”
Cô không có!
Tuyệt đối không có!
“Tôi nằm mơ? Ha ha, có thể khiêu khích tôi lặp đi lặp lại cũng chỉ có em”
Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng, kéo cô vào lòng mình, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Bá đạo, ngông cuồng, mạnh mẽ.
“Um.
”
Giang Ninh Phiến giãy giụa, tay bắt lấy bả vai anh.
Tầm mắt hướng xuống, cô nhìn thấy hình xăm trước ngực anh, hình xăm này cứ như luôn nhắc nhở cô, tình cảm Hạng Chí Viễn dành cho cô lâu và sau bao nhiêu…
“Em yêu tôi, Tiêm Tiêm, thật lòng với chính mình đi.
Anh định ** cô.
“Tôi không yêu anh, tôi không yêu anh… Ưm.
” Giang Ninh Phiến chối, từ chối ** của anh, thế nhưng rượu cồn dần dần tấn công vào não bộ, tiếng nói của cô dần dần yếu đi: “Tôi không thể yêu anh… tôi không thể yêu anh.
”
Tiếng nói nhỏ như gió, tựa như thổi một cái đã không còn thấy tăm hơi đầu nữa.
Hạng Chí Viễn vẫn nghe được.
“Tại sao lại không thể?”
Anh hỏi tiếp lời nói của cô.
“Tôi không thể yêu anh… Ưm.
.
”
Giang Ninh Phiến không nói được hết câu, Hạng Chí Viễn lại hôn cô.
“Nói em yêu tôi.
”
Hạng Chí Viễn hôn cô một cái, không buông tha khuôn mặt mờ mịt của cô.
“Tôi… không thể ”
Lý trí và con tim xen lẫn vào nhau.
Ăn mòn cô từng chút từng chút…
Sẽ có ngày, sự đau khổ giấy giụa này như một ngọn đuốc, hoàn toàn thiêu đốt cô.
Hạng Chí Viễn hung hăng chiếm lấy cô một lần rồi lại một lần trên sân cỏ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...