Sau khi đám người đó dùng thắt lưng đánh xuống mười nhịp…
“Giang Ninh Phiến đến đây tìm anh sao?” Hạng Chí Viễn lạnh lùng hỏi.
Nửa năm trước, Giang Ninh Phiến đau khổ khóc nức nở, tên mù này đã có mặt ở đó.
Bây giờ Giang Ninh Phiến vứt chiếc nhẫn ở tiểu khu này, tên mù kia cũng xuất hiện tại đây.
Sao hai chuyện này có thể không liên quan được chứ!
“Tôi không biết anh đang nói về ai, tôi thực sự không biết..” An Vũ Dương bị đánh ngã lăn ra đất, cơ thể vùng vẫy vặn vẹo, dường như lời nói thốt ra không tròn vành rõ chữ.
“Còn dám mạnh miệng cãi bướng trước mặt Hạng Chí Viễn tôi à? Hà!”
An Vũ Dương trên mặt đất, lạnh giọng nói tiếp: “Đánh anh ta đến chết cho tôi!”
Tên mù này là một kẻ ngoan cố không dễ chịu khuất phục.
“Vâng, thưa cậu chủ Hạng!”
“Vụt!”
Vài tên đàn em cùng lúc rút dây thắt lưng ra quất thẳng lên người An Vũ Dương, An Vũ Dương muốn tránh, nhưng vì mắt không nhìn thấy, nên không thể trốn được.
Từng roi, từng rọi mạnh mẽ giáng xuống cơ thể anh ta.
“Tôi thực sự không biết mà… Ối…”
An Vũ Dương rên rỉ kêu đau, hai tay chống lên mặt đất giãy giụa, nhưng vẫn không cách gì né được từng đòn roi vùn vụt hung hăng rơi xuống người anh ta.
Hạng Chí Viễn hờ hững nhìn cảnh tượng trước mắt, tay trái đặt lên đầu gối và
“Tôi không biết… Tôi thực sự không biết…”
Giọng An Vũ Dương kiên quyết những xen lẫn đau đớn, anh ta nhục nhã nằm
mưa ngàn.
Giang Ninh Phiến ngơ ngác ngồi trong phòng tối, tại sao không nói? Sao lúc này anh ta lại không bán đứng cô? Không phải An Vũ Dương hy vọng cô quay về bên cạnh Hạng Chí Viễn để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ hay sao? Tại sao lại cố chấp ương bướng không chịu nói ra sự thật như vậy?
Chẳng mấy chốc, hơi thở của An Vũ Dương đã trở nên thoi thóp khó nhọc, chiếc áo len màu trắng của anh ta từ từ hiện lên những vệt máu đỏ tươi, đẹp đến chói lòa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta sẽ bị đánh chết.
Anh ta sẽ mất mạng…
Giang Ninh Phiến mở mắt trừng trừng, đột nhiên tháo tai nghe và đứng phắt dậy, một tay không nhịn được lần mò tìm khẩu súng trường treo trên tường, thao tác nạp đạn vô cùng khéo léo.
Nhìn lướt qua màn hình máy tính xách tay, Giang Ninh Phiến đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh An Vũ Dương vươn tay, run rẩy chạm vào bên cạnh bậc thang, cả người nằm trên mặt đất, đầu hơi quay lại, giống như đang xác nhận phương hướng.
Bất thình lình, anh quay đầu về hướng camera trong nhà, đôi mắt mù lòa nhìn qua.
Chiếc thắt lưng vẫn tiếp tục độc ác quật vun vút vào người anh ta.
Thần sắc An Vũ Dương tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, dường như khuôn mặt anh ta đang dán sát xuống mặt đất.
Cô chậm rãi quan sát, An Vũ Dương đau đớn quằn quại, môi mấp máy hình như đang kêu rên gì đó.
Anh ta đang dùng khẩu hình! Mỗi lần dùng miệng phát âm, anh ta phải hít thở vài hơi, động tác vô cùng khó nhọc.
Giang Ninh Phiến chăm chú nhìn vào màn hình, xâu chuỗi lại tất cả khẩu hình của anh ta, đôi môi lẳng lặng động đậy từng chữ ngắt quãng: “Không, cần, cứu, tôi.”
An Vũ Dương đang nói: “Không cần cứu tôi.”
Hóa ra anh ta biết cô muốn làm gì.
Lúc này anh ta muốn cô đừng cứu mình…
Giang Ninh Phiến nắm chặt cây súng trong tay, nước mắt không kìm được mà lã chã rơi xuống, lấy tay bịt chặt miệng của mình để bản thân không phát ra tiếng động.
Trên màn hình, một vài tên đàn em vẫn đang ra sức tra tấn An Vũ Dương, hoàn toàn không để ý đến vết máu rỉ ra từ lưng anh ta, bọn họ vẫn quyết tâm hành hạ anh ta.
Tiếng roi truyền thẳng từ phòng khách vào phòng tối, càng lúc càng chổi tai.
Giang Ninh Phiến muốn bịt kín lỗ tai, cô nhắm mắt lại, nhưng trong tay vẫn khư khư cầm chắc khẩu súng.
Cô đặt tay lên ngực tự hỏi, mình thật sự có
có thể sao? Nghe tiếng thắt lưng chát chúa đánh vào da thịt kia, Giang Ninh Phiến chỉ cảm thấy toàn thân mình rét buốt, lạnh đến mức cô không biết bản thân nên làm thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...