“Cậu Hạng, tra ra thì có ích gì đâu, với thưởng thức của chị Phiến sao có thể để ý tới một tên mù! Đương nhiên cũng sẽ không tìm một tên mù làm bạn, mượn chỗ của tên mù để trốn…” Cô Minh Thành cười toe toét nói ra.
Nghe vậy.
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn dừng bước, bóng lưng cứng đờ.
Thời gian ở trên người anh như dừng lại…
Giang Ninh Phiến nhạy cảm cảm thấy được không thích hợp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào
máy tính,
Hạng Chí Viễn sắp đi tới cửa bỗng nhiên quay người lại, bước tới chỗ An Vũ Dương.
Tất cả mọi người đều không hiểu gì nhìn anh.
Hạng Chí Viễn nắm chặt cổ áo của An Vũ Dương, tóm chặt lấy, đôi mắt lạnh lùng đầy tức giận, giọng nói từ tính trở nên vô cùng u ám: “Tên mù, tôi nhớ ra anh là ai rồi bây giờ!”
Tên mù, tôi nhớ ra anh là ai rồi!
Tên mù, tôi nhớ ra anh là ai rồi!
Câu nói này không ngừng quanh đi quẩn lại bên tai của Giang Ninh Phiến, đột nhiên giật mình hiểu ra, không khỏi ngạc nhiên đến ngây người cắn môi dưới.
Lúc đó Hạng Chí Viễn và An Vũ Dương… đã từng gặp nhau.
“Vị này, tôi không hiểu anh đang nói gì.
” An Vũ Dương lạnh nhạt nói: “Bây giờ là xã hội văn vinh, người của Địa Ngục Thiên cũng nên tôn trọng chút.
”
Mẹ mày chứ tôn trọng!
Hạng Chí Viễn nắm chặt cổ áo của An Vũ Dương, tức giận nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói hung ác: “Giang Ninh Phiến ở đâu?”
Giọng nói của anh gần như hét ra.
“Tôi không biết.
”
“Anh bớt giả vờ cho tôi!” Hạng Chí Viễn tức giận đổi thành hai tay túm cổ áo anh ta: “Giang Ninh Phiển ở đâu?”
An Vũ Dương bị túm đến không thở nổi: “Tôi thật sự không biết.
”
“Hơn nửa năm trước, anh từng đưa cho cô ấy một hộp thuốc tránh thai.
” Hạng Chí Viễn logic rõ ràng nói: “Còn muốn tôi nhắc lại rõ ràng hơn hả?”
Khó trách anh vừa thấy An Vũ Dương đã cảm thấy quen mắt.
Cô Minh Thành nói câu kia, đột nhiên anh mới nhớ lại chuyện nửa năm trước, lúc đó Giang Ninh Phiến lấy một hộp thuốc miễn phí từ tay anh ta…
Sau đó cô đứng ở ngoài tiệm thuốc khóc thật lâu.
Lúc ấy anh còn tưởng rằng vì cô đi mua thuốc một mình tủi thân nên mới khóc, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút chuyện này không hề có khả năng, Giang Ninh Phiến chưa vì bất cứ chuyện gì của anh mà rơi một giọt nước mắt!
Nếu như không phải vì anh, thì lúc đó nhất định là vì tên mù này!
Chuyện của nửa năm trước, thêm cả áo nịt ngực có thể móc nối lại, Giang Ninh Phiến và cái
tên mù này có quen biết với nhau!
“Thuốc?” An Vũ Dương gặp chiếu phá chiêu, hô hấp khó khăn, giọng điệu của anh ta vẫn bình tĩnh:”Quả thật tôi từng làm việc ở hiệu thuốc, anh hỏi là người nào?”
“Muốn giả vờ với tôi đúng không?”
Hạng Chí Viễn vô cùng tức giận ngược lại cười lạnh một tiếng, chậm rãi buông cổ áo anh ta ra, bàn tay thon dài hung hăng vỗ hai lần.
Anh lùi về sau, sau đó lạnh lùng nói ra ba chữ: “Đánh cho tôi!”
“Vâng, cậu Hạng” Cô Minh Thành gật đầu, nhìn mấy tên đàn em nói: “Rút dây lưng”
Mấy tên đàn em lập tức cởi dây lưng trên người xuống, mắt cũng không thèm chớp đánh lên người An Vũ Dương.
“Bốp.
.
”
An Vũ Dương là một người mù, ngay cả tránh cũng không biết tránh.
Mấy roi đánh xuống, An Vũ Dương đã bị quất đến mức nằm sấp trên mặt đất, hai tay đè và vào thiết bị vòng tròn trên bậc thang, bàn tay hiện lên dấu đỏ thật sâu.
Giang Ninh Phiến không dám nhìn một màn này.
An Vũ Dương, chắc sẽ khai cô ra thôi, dù sao anh ta nhất định muốn cô hoàn thành nhiệm vụ.
Anh ta biết căn hộ nhỏ này có một căn phòng bí mật, đây là do anh ta sắp xếp.
“Cậu Hạng, mời ngồi.
” Cô Minh Thành lau chùi sạch sẽ ghế sô pha, bóng loáng không dính hạt bụi nào.
Hạng Chí Viễn ngồi xuống, lạnh mặt nhìn An Vũ Dương đang nằm trên mặt đất bị đánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...