Mộc Từ bĩu môi, khó chịu nói: “Phế vật đúng là phế vật, anh không tặng nổi Mộc Tuyết Nhi món quà sang trọng như thế, dựa vào đâu mà nghỉ ngờ Lý tổng?”
“Đúng thế, tôi thấy chắc chắn là Lý tổng vung tiền như rác, anh thấy bị đả kích chứ gì?”
Về lời Hứa Quân nói, mấy người Mộc gia căn bản là không ai tin. 'Thậm chí cả Mộc Tuyết Nhi, cũng cho rằng Hứa Quân đang ăn nói hàm hồ.
Nếu như Lý Thanh Hoa cầm đồ giả đến theo đuổi mình... thì anh ta cũng thật buồn cười quá đi.
Sau lưng Hứa Quân, Mộc Tuyết Nhi hạ giọng nói: “Hứa Quân, tôi chính là người phụ nữ ngu xuẩn mà anh nói, sao tôi không nhìn ra “trái tim tình yêu” này là đồ giả nhỉ? Anh tha cho Lý tổng đi, tôi phải đến công ty rồi.”
Hứa Quân không nhiều lời, thuận tay buông Lý Thanh Hoa ra.
Trong phòng họp có bật lửa và gạt tàn.
“Có phải đồ thật hay không, đốt thử là biết”
Hứa Quân ấn bật lửa, ngọn lửa nhắm ngay sợi dây chuyền gọi là “trái tim tình yêu” kia.
Mộc Tuyết Nhi lập tức nôn nóng: “Anh làm gì vậy? Nhỡ đâu đốt hỏng...” “Đúng đúng đúng, Hứa Quân, anh buông tha cho “trái tim tình yêu” của tôi đi” Lý Thanh Hoa cũng vội vàng hét lên.
Còn Mộc Từ bĩu môi, không cho là đúng nói: “Lý tổng, anh sợ cái gì? Vàng thật không sợ lửa cơ mài Đây...”
Nhưng lời Mộc Từ vừa nói xong, sợi dây chuyền “trái tim tình yêu” đó đã bắt đầu biến dạng.
Đặc biệt là mặt dây chuyền ngọc lục bảo, thế nhưng đốt lên, lại giống y như. nhựa, tí tách tí tách chảy xuống.
*A... Đồ giả?”
“Lý tổng, anh thật khôi hài. Cho dù anh dùng đồ giả, có thể dụng tâm một chút không?”
“Ở đâu ra ngọc lục bảo chứ? Đây rõ ràng là nhựa!”
Giờ đám người Mộc gia ngược lại lại cố ý nhắm vào Lý Thanh Hoa.
Tưởng rằng Lý Thanh Hoa vung tiền như rác, kết quả lại là một thứ đồ giả không đáng tiền, khiến mọi người không biết nên khóc hay cười.
Mặt Lý Thanh Hoa ngượng đến bỏ bừng, nhưng anh ta vẫn cứng miệng nói: “Tuyết Nhi, anh...anh chỉ đùa với em thôi. Thật ra anh có chuẩn bị cho em một bất ngờ, ở trong phòng làm việc của em.”
“Ha hat”
Mộc Tuyết Nhi dở khóc dở cười, kéo Hứa Quân ra khỏi Mộc gia.
Ở trên xe, Mộc Tuyết Nhi cau mày nói: “Sau này đừng suốt ngày động chân động tay, một quyền của anh đánh đến mức Lý tổng ngơ luôn rồi.”
Nói xong, Mộc Tuyết Nhi lại cười trước.
Ít nhất Hứa Quân bây giờ càng ngày càng ra dáng đàn ông..
Hơn nữa Mộc Tuyết Nhi bị Lý Thanh Hoa dây dưa rất lâu rồi, Hứa Quân dạy dỗ anh ta một chút cũng tốt.
Mộc Tuyết Nhi phải đến công ty, dừng lại một góc ngoặt, thả Hứa Quân xuống xe.
Trên đường, Hứa Quân gọi điện thoại cho Vương Phú Quý.
Điện thoại được kết nối, Hứa Quân ra lệnh: “Vương Phú Quý, trong vòng 20 phút, kêu người mang “trái tim tình yêu” duy nhất trên thế giới, đến tặng Tuyết Nhi.”
Mộc Tuyết Nhi đến công ty, ít nhất cũng phải 20 phút.
“Nhị thiếu gia, tôi lập tức đi làm!” Vương Phú Quý gật đầu liên tục, nhưng ông
†a thử thăm dò, hỏi: “Nhị thiếu gia, ngài xác định chỉ để lại một chiếc “trái tim tình yêu”, số còn lại hủy hết sao? Nếu như vậy, ngài ít nhất cũng phải tổn thất mấy tỷ!”
“Chủ tịch Vương, ông đang nghỉ ngờ quyết định của tôi?” “Không...không có ạ!”
Hứa Quân tắt điện thoại.
Những gì Lý Thanh Hoa vừa nói cũng không phải đều là giả.
“Trái tìm tình yêu” thật sự có tồn tại, trong phạm vi cả thế giới, chỉ sản xuất một trăm chiếc “trái tim tình yêu”.
Chuyện này, Vương Phú Quý cũng đã từng báo cáo với Hứa Quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...