“Nhị thiếu gia, cầu xin cậu chừa cho lão già này chút mặt mũi, về nhà cùng chúng tôi đi”
“Người tài của Hứa gia lúc này đang cạn kiệt, xin cậu nhất định phải trở về làm chủ đại cục”
“Lão già này quỳ cho cậu xem”
Một đám người quỳ xuống trước mặt Hứa Quân.
Còn Hứa Quấn mắt sáng như đuốc, trong ánh mắt không có chút tình cảm.
Anh đưa mắt nhìn ra xa, lành lạnh nói:
“Hai năm trước, ông nội tin vào lời gièm pha của anh hai đuổi tôi ra khỏi nhà, trên dưới Hứa gia có ai từng cầu xin giúp tôi chưa? Quản gia Lý, có phải ông quên rồi không? Ngày đó, chính tay ông đuổi tôi ra khỏi Hứa gia. Bây giờ nhân tài của Hứa gia cạn kiệt thì có liên quan gì đến tôi? Cút hết đi cho tôi.”
“Nhị thiếu gia...”
“Im miệng! Nếu không đừng trách tôi làm trái lệnh cấm của ông nội”
Nghe thấy lời này, mấy người quản gia Lý quay ra nhìn nhau, không dám tiến lên thêm bước nữa.
Dựa vào thực lực của nhị thiếu gia, anh ấy mà tức lên nháy mắt liền có thể lấy mạng bọn họ.
Khách sạn lớn ở Lệ thành, lão phu nhân Mộc gia tổ chức tiệc mừng thọ.
Khi Hứa Quân vừa xuất hiện, xung quanh liền truyền đến những tiếng xì xào.
“Vốn là ngày vui, tên phế vật này đến làm cái gì?”
“Tôi nói này Tuyết Nhi, có phải cậu cứ muốn bọn tôi phải khó chịu đúng không? Mau đuổi hắn đi đi”
“Ha ha, tên phế vật này có thể là bảo bối của nhà em, nhưng bọn anh có ai nhìn thấy hắn là không tức giận?”
“......”
Cùng với sự xuất hiện của Hứa Quân, trên dưới Mộc gia đều tập trung sự chú ý lên người anh.
Ba năm trước, khi Hứa Quân bị đuổi đi, chính lão gia Mộc gia đã bất chấp mọi ý kiến một mực gả đứa cháu gái của mình là Mộc Tuyết Nhi cho Hứa Quân.
Mộc Tuyết Nhi có tiếng là người đẹp nhất Lệ thành, cô lại gả cho một tên nghèo vô danh, đã trở thành trò cười của Lệ thành.
Thân phận nhị thiếu gia Hứa gia của Hứa Quân chỉ có Mộc lão gia biết, nhưng sau hôn lễ không lâu, ông lại qua đời vì bị bệnh.
Từ đó trên dưới Mộc gia không còn một ai biết được thân phận thật sự của Hứa Quân.
Hơn hai năm nay, Hứa Quân đã phải nhận hết sự châm biếm, coi thường của Mộc gia.
Nhưng so với việc bị gia tộc đuổi đi, điều này càng khiến anh trong lòng nguội lạnh.
“Đúng là phế vật, bảo mày làm có chút chuyện mà cũng lề mà lề mề”. Lúc này, Lâm Chi ngồi trong phòng tiệc với mẹ chồng, nói với Hứa Quân bằng vẻ mặt ghét bỏ: “Mở quà mừng tao tặng mẹ ra”.
Từ hai tháng trước, Lâm Chi đã chuẩn bị một cây nhân sâm rừng cho lão phu nhân Mộc gia, may mà bà vẫn lộ diện trong tiệc mừng thọ.
Hôm nay đi vội, Lâm Chi để quên nhân sâm ở nhà liền gọi Hứa Quân mang đến.
“Ừm”
Hứa Quân đáp một tiếng, đang định mở hộp quà ra, một bàn tay bỗng nhiên thò ra từ sau lưng anh, nhanh chóng cướp hộp quà đi.
Là cháu đích tôn của Mộc gia, Mộc Phong, bình thường cậu ta là người coi thường Hứa Quân nhất.
Mộc Phong cầm hộp nhân sâm rừng, hung hăng nói với Hứa Quân: “Không thấy tiệc bắt đầu rồi sao? Hoặc là tìm chỗ mà ngồi, hoặc là cút”
“Đúng thế, sắp đói chết rồi, đừng lãng phí thời gian vào tên phế vật này nữa”
“Aiya, nhìn dáng vẻ xấu xí của hắn ta, sao tôi thấy khó chịu thế nhỉ?”
“......”
Người của Mộc gia đều đã quen coi Hứa Quân là nơi trút giận, tất cả mọi người đều châm chọc mỉa mai anh.
Còn Mộc Tuyết Nhi thở dài một hơi, lại không đành lòng để Hứa Quân khó xử như vậy, cau mày nói: “Anh đến đây ngồi đi”
Mộc Tuyết Nhi nhìn đến dáng vẻ uất ức hèn nhát của Hứa Quân, lộ ra một nụ cười khổ.
Cô biết, vào ngày mà mình gả cho Hứa Quân, cuộc đời này của cô cũng bị hủy rồi.
Ăn uống xong, Mộc Phong đột nhiên đứng dậy, đi đến đống quà mừng, miệng nói: “Mấy ngày trước bác gái nói đã chuẩn bị cho bà nội một cây nhân sâm rừng hảo hạng. Hôm nay chúng ta cũng mở mắt to mắt, xem xem cây nhân sâm rừng này trông như thế nào...”
Tiếng Mộc Phong vừa dứt.
Một đám người thân thích của Mộc gia liền vây lại.
Nhìn Mộc Phong chậm rì rì mở chiếc hộp ra.
A?
Hộp quà vừa mở ra.
Đám người xung quanh ngay lập tức kinh ngạc.
Điều khiến họ kinh ngạc không phải là nhân sâm rừng đẹp đến mức nào.
Mà là trong hộp quà vậy mà lại là một củ cà rốt tươi sống.
“Bác gái, đây là nhân sâm rừng mà bác chuẩn bị cho bà nội sao? Cháu cũng lần đầu tiên nhìn thấy nhân sâm rừng như thế này đấy, ha ha”
“Trước hết đừng nói như thế, bác gái không đến nỗi gây ra trò cười như vậy...Tôi thấy chắc chắn do cái tên phế vật Hứa Quân kia, tự ý làm chủ, đổi nhân sâm rừng thành củ cà rốt này.”
Mặt Lâm Chi sớm đã biến sắc.
Rõ ràng là nhân sâm rừng thượng hạng, sao có thể biến thành củ cà rốt được chứ?
Tiếng thảo luận của người Mộc gia đã nhắc nhở Lâm Chi.
Bà ta lập tức đứng dậy, xông về phía Hứa Quân mà mắng: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nhân sâm rừng của tao đâu hả?”
“Mẹ, trên đường tới đây, con chưa từng mở ra...”
“Còn dám nói dối, tao đánh chết mày!”
Không đợi Hứa Quân nói hết, Lâm Chi giơ tay chuẩn bị đánh anh.
Thấy tình hình này, Mộc Tuyết Nhi vội vàng ngăn Lâm Chi lại, nói: “ Mẹ, Hứa Quân không có bản lĩnh gì, nhưng anh ấy đã từng ăn cắp bao giờ chưa? Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”
Cho dù Mộc Tuyết Nhi ghét bỏ Hứa Quân nhưng dù sao anh cũng là chồng của cô, sao có thể giương mắt nhìn anh bị đánh được.
“Bác gái, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hứa Quân”
Mộc Phong cà lơ phất phơ đi tới, cười hi hi nói:
“Nhất định là nhà mấy người cho Hứa Quân quá ít tiền tiêu vặt, cậu ta mới đổi nhân sâm đi để lấy tiền đấy”
“Mộc Phong!”
Đột nhiên, Hứa Quân nhìn về phía Mộc Phong, lạnh giọng nói:
“Là anh giở trò. Vừa nãy tại sao anh không cho tôi mở hộp quà ra? Rõ ràng là anh nhân lúc mọi người không chú ý, đánh tráo nhân sâm.”
Lâm Chi cố ý muốn khoe khoang trong bữa tiệc mừng thọ Mộc phu nhân, bà ta tuyệt đối không thể dùng cà rốt để thay thế nhân sâm.
Hơn nữa làm như vậy, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm.
Ngoài Mộc Phong ra, Hứa Quân không thể nghĩ ra còn ai có thể làm ra loại chuyện đáng giận như vậy.
Nhưng Mộc Phong lại vô cùng bình tĩnh, kỳ quái nói: “Yo, một tên ở rể như mày mà cũng dám chất vấn tao? Nhưng tao là người nói đạo lý, mày nói tao đánh tráo nhân sâm, có bằng chứng không?”
“Đúng, cái tên phế vật nhà mày dựa vào đâu mà ngậm máu phun người, mang bằng chứng ra đây”
“Hứa Quân, nếu mày không lấy được bằng chứng ra thì vĩnh viễn cút khỏi Mộc gia bọn tao đi”
“......”
Mộc Phong là cháu đích tôn của Mộc gia, Mộc gia tương lai sẽ do cậu ta làm chủ.
Trên dưới Mộc gia, có ai là không bảo vệ Mộc Phong? Huống chi người mâu thuẫn với cậu ta chỉ là một tên ở rể mà thôi.
Không cho Hứa Quân cơ hội mở lời, Mộc Phong tiếp tục hùng hổ dọa người, nói: “Hứa Quân, trong khách sạn có camera, chúng ta có thể đi kiểm tra xem. Nếu như là tao đánh tráo nhân sâm, tao, Mộc Phong quỳ xuống xin lỗi mày. Nhưng nếu tra ra không có gì, vậy có thể chứng minh rằng không liên quan đến tao, sau này mỗi lần mày nhìn thấy tao đều phải dập đầu gọi ông nội cho tao”
Thấy Mộc Phong tự tin như thế, Mộc Tuyết Nhi bất lực mở miệng: “Anh họ, đều là vấn đề của Hứa Quân, không liên quân đến anh. Anh họ, anh bỏ qua cho Hứa Quân đi”
Nói xong, Mộc Tuyết Nhi kéo Hứa Quân, vội vàng nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi anh họ đi”
“Tuyết Nhi, cảm ơn em đã giải vây giúp anh”
Lúc này, hai mắt Hứa Quân đột nhiên sáng bừng lên
Anh nhìn chằm chằm Mộc Phong, cười nhạt nói: “Mộc Phong, nếu tôi đoán không nhầm, người của khách sạn này đã bị anh mua chuộc rồi, đúng không?”
“Mày...Mày nói láo! Bớt nói nhảm đi, mày dám đánh cược với tao không?”
Mộc Phong giật mình, phán đoán của Hứa Quân gần như đúng với sự thật.
Nhưng cho dù có bị Hứa Quân nhìn thấy thì có thể thế nào? Mộc Phong đã mua chuộc giám đốc khách sạn này, trong camera tuyệt đối không lộ ra chút sơ hở nào.
Ngay sau đó, Hứa Quân lại cố tình mở miệng, nói: “Được, tôi cược với anh”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...