Cô Vợ Của Tôi
Đã 8 giờ tối…
Nó vẫn chưa tĩnh…
Mọi thứ có vẽ như sẽ kết thúc như thế…
Sự đau thương sẽ không tránh khỏi … sự mất mát quá lớn ấy… làm sao có thể chịu đựng nỗi… nó mạnh mẽ nó đầy nghị lực … nhưng mất đi điểm tựa vững chắc… một bờ vai tin cậy… của chồng… thì đó là một sự tàn nhẫn dành cho cuộc đời của nó… nó đã làm gì sai… tại sao mọi thứ không thể chấm dứt… tại sao lại không thể cho nó hạnh phúc… tại sao lại cướp đi tất cả của nó như thế…. Tại sao…
- Thái PHong… THÁI PHONG…THÁI PHONG
~~
Nó trong cơn mê sản đã hét lên, đủ thấy nó đang lo sợ đến mức nào… nó giật mình tĩnh dậy… dù còn mệt nhưng nó hoảng hốt nhìn xung quanh… nhìn đồng hồ thì đã hơn 8h… nó đã nằm ở đây gần 3 tiếng… thời gian đó… nó đã quá phí phạm … nó không cần biết chuyện gì nữa… một mạch chạy ra khỏi phòng … tìm đến Thái PHong
________________________
Tại căng phòng yên tĩnh … nơi Thái PHong đang nằm với chút hơi thở cuối cùng của mình… bất tĩnh
Trung Hiền khẽ mở cửa … bước vào.
Nhẹ nhàng đến cạnh chỗ Thái PHong… ánh mắt của hắn như đang thỏa mãn và hài lòng với sự bất động của cậu ta
Nhìn Thái Phong rồi lạnh lùng lên tiếng
- Đáng ra cậu nên đi sớm hơn … cậu đã giành lấy Tử Kỳ quá lâu rồi.. cô ấy không thuộc về cậu.. ngay từ lúc bắt đầu , trái tim cô ấy, người cô ấy yêu là tôi. Cậu chỉ là người thay thế tôi mà thôi…
Dù là bất tĩnh nhưng những gì tên hèn hạ ấy nói… Thái Phong đều có thể nhận thức được… nhịp tim của cậu ấy bõng tăng nhanh… có lẽ đó là sự tức giận
Hắn vẫn tiếp tục
- Cậu không còn sống được bao lâu nữa… Tử Kỳ sẽ nhanh chóng ngã vào lòng tôi thôi… HAha… yên tâm… tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt… đương nhiên.. đứa con của cậu cũng dậy… tôi sẽ nhanh chống tiễn nó theo cậu….
Tình hình có vẻ nguy kịch hơn… nhịp tim của Thái Phong loạn cả lên, đập liên hồi… tình trạng này dễ dẫn đến suất huyết não… Trung Hiền biết chứ !!!
Nhưng… hắn vẫn tỏ ra như không có gì
- Thái Phong… cậu không đáng để cô ấy yêu!! … cậu sắp chết rồi… hay là… để tôi tiễn cậu một đoạn
Trung Hiền thật đáng sợ… ánh mắt của hắn đầy rẫy sự hận thù và sát khí… tay từ từ bóp chặt cổ Thái Phong…
Cậu ấy không thể phản ứng gì ngoài trừ việc làm cho tín hiệu của máy đo nhịp tim vang động và đập dồn dập…
Bàn tay càng bóp chặt cỗ họng Thái Phong… đến mức tín hiệu nhịp tim… đã rơi vào tình trạng… yếu … chỉ còn vài nhịp… nhẹ và…
CẠCH
Hắn giật mình quay lại…. nhìn thấy Tử Kỳ thì hoảng hốt rút tay lại…
Tử Kỳ lo sợ chạy đến … đẫy Trung Hiền ra trong tức tối…
- Cậu đang làm cái gì vậy hã ?
Hắn chớp mắt.. lấy lại bình tĩnh… nhìn nó … tỏ vẻ như vô tội
- Hiền chỉ muốn đến xem cậu ấy ra sao thôi..
- Tôi không cần… cậu đi đi
Lòng hắn tức tối , hận không bóp cổ chết được thái Phong… hắn quay lưng đi, bỏ ra ngoài
( hãy ấn nút play nhạc )
Nó bàn hoàn… đau đớn… nhìn chồng mà xót xa…
Nó ngồi xuống cạnh Thái Phong… nắm lấy đôi tay to lớn và ấm áp của Thái Phong… nước mắt lặng lẽ rơi… giọng nghẹn ngào …đứt đoạn
- Anh à… !!!... là em đây.. là Tử Kỳ đây… Anh biết không… em có rất nhiều điều muốn nói với anh… có rất nhiều thứ muốn cùng làm với anh… Anh nói… sẽ mua ột một ngôi nhà thật lớn… anh hứa là sẽ hát cho em nghe nữa mà… anh còn nhớ không....
Đáp trả … vẫn là sự im lặng…
Điều đó khiến nó đau lại càng đau hơn… nó nắm chặt tay Thái Phong… áp lên đôi má của mình mà khóc
- Chúng ta chưa có nhiều thời gian bên nhau , em đã đối xữ rất tệ với anh… em chưa bù đấp được… em rất muốn anh có thể tỉnh lại… em hứa là sẽ trở thành một người vợ yêu thương anh bằng chính con tim của em… sau này… khi con của chúng ta ra đời… anh sẽ dậy con cách chơi piano… còn em sẽ dậy con cách nấu ăn thật ngon…Chiều chiều… gia đình chúng ta sẽ cùng ra ngoài ngồi ngắm hoàn hôn… anh thấy có hạnh phúc không ?.... Anh trả lời em đi…
Nước mắt nó không ngừng rơi… tay thì cố nắm chặt bàn tay chồng…. ôm ấp cái hi vọng hão huyền rằng Thái Phong sẽ tỉnh lại… Nó vẫn nhìn Thái Phong… như trách như mắng… như xót xa… như đau lòng…. Nó đau lắm… nó gào lên trong nỗi sợ và đau đớn
- KHÔNG PHẢI ANH ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG LÀM EM KHÓC SAO
~ ? TẠI SAO LẠI ĐỂ EM ĐAU LÒNG VÀ KHÓC NHƯ THẾ NÀY HÃ !
~ ANH NÓI ĐI CHỨ !!! TẠI SAO LẠI CỨ IM LẶNG NHƯ VẬY… ANH CÓ BIẾT EM ĐAU LẮM KHÔNG !!?... TẠI SAO NGƯỜI NẰM NÓ KHÔNG PHẢI LÀ EM MÀ LÀ ANH CHỨ !!!... TẠI SAO VẬY HẢ… TẠI SAO…tại sao…
nÓ gục đầu khóc như một đứa trẻ , nó ôm chặt cánh tay Thái Phong… và cứ thế khóc…cứ thế trách… cứ thế mà đau
- Em không thể để anh đi như vậy./… em không cho anh đi đâu… anh nói là anh yêu em lắm mà… tại sao lại bỏ em mà đi chứ !!... chúng ta đã có con rồi… anh không thể bỏ mặc 2 mẹ con em như thế được…. anh không phải là loại người đó phải không… anh nhất định sẽ không làm như thế đúng không…. Thái Phong à…. Thái Phong…. Anh nói đi… anh TRÃ LỜI EM ĐI…..
Nỗi đau ấy không phải chỉ mình nó cảm thấy… chính Thái Phong cũng đau đớn không kém… cậu ấy muốn tỉnh dậy ngay lúc… cậu ấy muốn tiếp tục sống để chắm sóc… để bảo vệ Tử Kỳ… cậu ấy cũng muốn làm rất nhiều chuyện cho Tử Kỳ…. nhưng… khoảng cách… cơ hội quá mong manh…. Cậu ấy đã … gần đi đến tận cùng của thế giới… đã sắp rời xa cái thế giới này mất rồi…
Nó dù chỉ 1 giây cũng không hề buông tay khỏi Thái Phong , nước mắt nó đã thắm đẫm áo của cậu ấy …. Nhưng cậu ấy vẫn chưa đáp trả nó…
Trời đã quá khuya… màn đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng khóc của nó và những lời trách móc đáng thương của nó đang nĩ non bên cạnh chồng…. Nó kể về những kỉ niệm của 2 người… nó nói lên những lời thật lòng từ trái tim mình… nó dành hết tất cả tình cảm để nói với Cậu ấy… nó chỉ muốn cậu ấy hiểu… muốn cậu ấy quay về…. với nó
- Thái Phong à…. Anh thật sự rất quan trọng với em… em không biết nếu mất anh em sẽ ra sao nữa… em không biết mình còn có đủ nghị lực để sống tiếp hay không !!!.... em không biết… em luôn được che chở và bảo bọc bởi anh… em chưa bao giờ nghĩ rằng… ngày nào đó em phải đối mặt với việc sẽ mất anh như thế này… em đau lắm… EM ĐAU LẮM… như chỉ muốn chết đi cho xong…. Thái Phong à…. Em không muốn mất anh đâu… anh quay về với em đi… chúng ta sẽ lại như trước…. anh à…. Anh tĩnh lại đi…. Anh đừng bỏ em đi như thế…. Em yêu anh nhiều lắm………
~
CHÍNH LỜI YÊU ĐÓ… CHÍNH TÌNH CẢM ĐÓ… ĐÃ LÀM KỲ TÍCH XÃY RA….
- Thái…Thái PHong…anh…
Nó giật mình…. Lấp bấp… nhìn vào ngón tay đang nhúc nhích cử động của Thái Phong… mà lòng nó vui mừng sung sướng lập tức gọi bác sĩ….
- BÁC SĨ… BÁC SĨ… ANH ẤY TĨNH RỒI…
~
Tiếng cười hạnh phúc của nó tràn ngập cả căn phòng… nhìn Thái Phong mà vui mừng bật khóc….
_________________________________________
Thảo Yên nghe tin Thái PHong tỉnh dậy thì lòng đã bớt đi một nỗi lo lớn mà mừng rỡ… ôm chằm lấy Trung Hiền mà khóc
Còn hắn thì… thất vọng… lòng cay cú… nhìn tàn cuộc mà không thề nói gì….
Họ đi vào phòng…
Bác sĩ đang khám lại cho Thái PHong
Nó đứng bên cạnh… hạnh phúc khôn xiết …
- Đúng là kỳ tích !!!.... bệnh nhân có ý chí sống rất cao… có lẽ … điều gì đó đã khiến cậu ta muốn sống đến như vậy… chúc mừng…
- Cám ơn…cám ơn bác sĩ… cám ơn
Cả 1 đêm… nó chìm ngập trong những giọt nước mắt…. nắm lấy tay Thái Phong mĩm cười mà rơi lệ…
Thảo Yên… e dè bước đến… biết là xấu hổ… biết là ấy nấy… nhưng cô ta vẫn đến gần nó… mà nói lời xin lỗi
- Xin lỗi… đã làm cho gia đình Kỳ phải xãy ra nhiều biến động như vậy.,.. Thành thật… xin lỗi…
Nó đã từng hận cô ta … nó đã từng muốn đâm chết cô ta vì Thái Phong… nhưng… giờ điều đó không quan trọng nữa… Thái Phong không sao… mọi thứ đã qua rồi… dù sao.. Thảo Yên cũng vì quá yêu chồng mình nên mới làm những chuyện như thế…
Nó không nói gì… không nhìn cô ta… chỉ nắm lấy tay chồng mình.,… xiết chặt
Thảo Yên cũng biết là không nên nói gì nữa… cô ta quay mặt đi… bước ra ngoài…
Trung Hiền nhìn nó và Thái Phong… dù chạnh lòng… dù có chút tức tối… nhưng… mọi chuyện không nên tiếp tục nữa… cô ấy đã tìm được hạnh phúc của mình… hãy buông tay đi…
Hắn bước ra ngoài… đóng cửa lại....
________________________________________
Nó đã ngủ thiếp đi , gục đầu trên giường của Thái Phong….
Ấm áp thật… cái lạnh đã đi qua… dường như có một ai đó đã quàng khăn cho nó… cảm giác ấy… rất dễ chịu…
Rồi có một nụ hôn của gió… khẽ chạm vào tóc nó… nhẹ nhàng và đầy triều mến…. nó mĩm cười… ngủ thiếp đi
-Anh sẽ bảo vệ em…sẽ không bao giờ làm em khóc… và sẽ… không rời xa em nữa…
Người chồng mà nó yêu quý… người chồng quan trọng nhất trên đời của nó… đã quay trở về… đã không bỏ rơi nó… đã thật sự…. về bên nó..
___________________________________________
Chuyện về Thảo Yên… giữa cô ta và Tử Kỳ… đã kết thúc… hận thù… ân oán… đã tan theo mây khói… giờ họ là những người bạn tốt của nhau… Sự trừng phạt... lớn nhất chính là sự cắn rứt của lương tâm... dù đã được tha thứ... nhưng trong lòng Thảo Yên... vẫn không thể nào trút bỏ mọi thứ mà sống thoải mái được... điều đó còn đáng sợ hơn... và đau đớn hơn.,...
Khi một ai đó phạm sai lầm… không phải cứ cố gắng trừng phạt và dồn người đó vào thế cùng thì gọi là giải quyết… mà giải quyết… chính là cách chúng ta biết tha thứ lỗi lầm… và cho họ con đường sữa sai…. Ai cũng có lầm lỗi… tất cả đã là quá khứ… vậy đừng vùi dậy nó nữa mà hãy chôn lấp nó đi… tiếp tục hướng về tương lai…
Sóng gió cuối cùng cũng đi qua… hạnh phúc đã mĩm cười với Tử Kỳ
Nó và Thái Phong đã sống hạnh phúc với nhau … 6 tháng sau… một bé gái dễ thương… ra đời…. đứa bé ấy … tên là Chung Thái Nghi
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 800x600.
Trung Hiền và Thảo Yên đã tìm thấy hạnh phúc riêng của bản thân…. Họ cũng có một gia đình hạnh phúc … mối quan hệ của 4 người… đã trở thành những kỉ niệm đẹp…
____________________________
- Nghi à !!!... con đừng đi lung tung đó…
- Dạ !!!...
Nó cẩn thận dặn con khi có dịp đến thăm gia đình Trung Hiền vào một ngày chủ nhật cuối hạ của 5 năm sau
Đứa bé dễ thương đó … đang tò mò tìm hiểu xung quanh căn nhà … do bất cẩn nên
ẠCH !!
- Ui da !!!...
- Có sao không ?
Ôi đúng thật là… cô bé Thái Nghi đã đọng lòng trước cậu nhóc Trung Đan đó… bàn tay Trung Đan chìa ra trước mặt Thái Nghi… tinh khôi như một vị hoàng tử nhí… đang muốn dìu lấy cô công chúa nhỏ…
Thái Nghi nắm lấy bàn tay ấy… đứng dậy… rồi Trung Đan bỏ đi
- … … …
Để lại cho cô bé rất nhiều hoài tưỡng và…. sự mến mộ
Câu chuyện khép lại… với kết thúc như vậy đó…
Tình cảm của 2 đứa bé ấy… sẽ là sợi dây vô hình… kết nói mối tình của Tử Kỳ... và Trung Hiền... trước kia...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...