Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi


Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy anh sắp phát điên rồi, nhìn người phụ nữ lạnh lùng trước mặt này, trong lòng anh như điên dại, anh không ngờ rằng một người phụ nữ lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy.

Trong lòng khinh thường một người, cho dù người kia có làm gì cũng có thể nghĩ ra được nguyên nhân để khinh thường.
Khi anh mất tích có cao nhân chỉ bảo sao? Nếu không có cao nhân làm sao có anh của ngày hôm nay ư?
Anh gần như sụp đổ, chị gái à, đây hoàn toàn là thực lực của tôi đấy!
Tôi có thể có được sức mạnh như ngày hôm nay đều là do tôi dùng mồ hôi và máu để đổi lấy.
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được nữa, trước mặt Hiên Vũ Tịnh, anh kéo áo ra, để lộ vô số vết sẹo và vết thương khủng khϊế͙p͙ do súng bắn ở trêи ngực.
Anh là cậu ấm của tập đoàn nhà họ Lý thuộc Top mười nhà giàu ở Hoa Hạ, là con trai cả của một trong bốn đại gia tộc võ lâm, nhưng địa vị mà anh có ngày hôm nay không hề có bất cứ liên quan đến gia cảnh của anh.

Anh là một đứa con bị nhà họ Lý vứt bỏ, năm bảy tuổi khi rời khỏi gia tộc, trêи người anh chỉ có một cuốn sách quý về đan dược, ngoài ra không còn gì khác.

Ba năm mưa bom bão đạn, bốn năm tung hoành giang hồ, anh không biết đã bao nhiêu lần suýt chết trêи chiến trường, chạm trán với bao nhiêu cao thủ võ lâm uy danh hiển hách.

Những vết sẹo trêи người anh là nhân chứng, là chiến công còn chói lóa hơn cả huân chương đại tướng trêи trang phục của anh.
Nhìn thấy vô số vết thương do súng đạn và vết dao trêи ngực Lý Minh Thiệu, Hiên Tịnh Vũ khẽ cau mày.
Cuối cùng Lý Minh Thiệu cũng thoải mái hơn, đương nhiên anh không muốn mãi là cái bóng của Lý Phong, nếu như anh thật sự thích Hiên Tịnh Vũ, anh cũng hi vọng cô sẽ thích con người thật sự của anh – là Lý Thiệu Minh người đứng đầu trong bốn người nắm binh quyền trêи thế giới.
Lý Phong – người mà anh đóng vai quá nhu nhược, bất kể đi đến đâu cũng bị người ta xem thường, anh không muốn làm Lý Phong nữa.
“Vết sẹo trêи người anh nhiều thật đấy”, Hiên Tịnh Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lý Minh Thiệu cũng dần chuyển sang sự đồng cảm.

“Cuối cùng em cũng biết rồi sao?”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Hóa ra năm đó khi anh mười tuổi bị con chó nhà hàng xóm cắn dã man như vậy”, Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu mày.
Nghe Hiên Tịnh Vũ nói như vậy, Lý Thiệu Minh sững sờ.
“Được rồi, nếu anh không muốn nói ra người đã ở đằng sau chỉ bảo cho anh thì thôi vậy, tôi cũng không hỏi nhiều nữa.

Tôi chỉ muốn nói rằng dù anh có võ công cao cường thì anh cũng không giống một tên nhà giàu mới nổi, cư xử kiêu ngạo với những cao thủ phái Võ Lâm và cao thủ của Biệt đội Thần Thánh.

Làm người nên không quan tâm thiệt hơn, khả năng của anh vẫn phải học hỏi nhiều so với người khác.

Tuy nhiên tôi vẫn muốn cảm ơn anh đã cứu tôi.

Nếu không phải vào thời khắc quan trọng anh xuất hiện, tôi có lẽ đã…”, nhớ lại buổi tối hôm đó ở cảng biển, giọng nói của Hiên Tịnh Vũ trở nên khác thường, cô thật sự không dám tưởng tượng nếu như tối hôm đó Lý Thiệu Minh tới muộn hơn thì sẽ xảy ra hậu quả gì.
“Cảm ơn anh, Tiểu Bình An sắp dậy rồi, tôi làm bữa sáng cho hai người”, Hiên Vũ Tịnh khẽ mỉm cười nhìn Lý Minh Thiệu,, ánh mắt băng giá dần dần tan chảy.
Hiên Tịnh Vũ cười thật đẹp.
Lý Thiệu Minh đã gặp không ít những người phụ nữ đẹp trêи chín điểm, nhưng người xinh đẹp lại tốt bụng, chân thành như cô lại không có nhiều.

Khi anh bôn ba ngoài đời có không ít phụ nữ đẹp ở bên cạnh nhưng toàn bộ những người đó đều đến với anh vì danh vọng, quyền lực và sự giàu.


Chỉ có Hiên Tịnh Vũ vẫn cứ cho rằng anh là một kẻ bỏ đi, nhưng lại từng chút một nảy sinh ấn tượng tốt với anh.
Nếu như Hiên Tịnh Vũ thích anh, anh tin rằng tất cả những gì mà cô thể hiện chắc chắn là thật lòng.
Nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ cười với mình, Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy bất kể dù có bị cô khinh thường đều xứng đáng, buổi tối ở bến cảng hôm đó vẫn có được thu hoạch.
Lúc này, Lý Thiệu Minh càng kiên định quyết tâm muốn có được cô.
Anh sẽ không phụ lòng cô, anh nhất định sẽ có trách nhiệm với cô.
“Vợ à, biểu hiện hôm đó của anh thật sự rất tốt sao?”, khi Hiên Tịnh Vũ rời khỏi giường, Lý Thiệu Minh cúi đầu xuống nhìn cơ thể quyến rũ của cô ở bên dưới.
“Biểu hiện của anh rất tốt, nhưng bởi vì anh có cao nhân chỉ bảo mới có được tuyệt kỹ võ công, còn kiếm được một khối tài sản kếch xù, tôi thật vui thay cho anh.

Chỉ có một khuyết điểm là hành vi của anh giống tên nhà giàu mới nổi, anh không thèm để ý đến những cao tăng của phái Thiếu Lâm và cao thủ của Biệt đội Thần Thánh, anh làm như vậy là không tốt, phải sửa đổi”, Hiên Tịnh Vũ nghiêm túc nói.
“Ồ, vậy anh đã cứu em, em có thể thưởng cho anh cái gì đó không?”, Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy nghẹn ngào, không nhịn được nhỏ tiếng nói với cô.
“Anh muốn thưởng gì?”, ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng, trong veo.
“Anh muốn sờ một lần”, Lý Thiệu Minh nói.
Nghe thấy vậy, Hiên Tịnh Vũ không trả lời anh mà đóng cửa lại và muốn rời đi.
“Vợ à, em không phải đã nhận định anh ở rể nhà em sao? Nếu anh đã ở rể nhà em, vậy thì chúng ta cả đời này cũng không thể chia cách.

Quan hệ vợ chồng của chúng ta cũng đã được củng cố, anh sờ em một chút thì có làm sao? Lẽ nào chúng ta cả đời phải như vậy? Vĩnh viễn không xảy ra chuyện gì sao?”, Lý Thiệu Minh lập tức đuổi theo Hiên Tĩnh Vũ và nói.
Lý Thiệu Minh đã giữ lời nói này ở trong lòng rất lâu, từ trước đến nay anh không làm chuyện làm ăn thua lỗ.


Nếu như không lợi dụng được Hiên Tịnh Vũ một chút, mỗi ngày anh làm kẻ ở rể bị người ta coi thường thì đúng là lỗ nặng rồi.

Hơn nữa anh đã hai mươi lăm tuổi, nên tìm một người bạn gái.
“Để sau nói tiếp”, Hiên Tịnh Vũ hơi động lòng trước những lời nói của anh, cô khẽ nhíu mày.
“Đưa ra thời hạn, để phấn đấu chứ”, Lý Thiệu Minh nói.
“Anh muốn thời hạn gì?”, Hiên Tịnh Vũ suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Lý Thiệu Minh ngồi vào bàn ăn, châm một điếu thuốc: “Thế này đi, cứ coi như anh là Lý Phong tên chồng bỏ đi của em, cứ coi như anh có cao thủ chỉ bảo.

Em xem, bây giờ anh đã có tiền, chức vụ cũng cao hơn em, địa vị xã hội cùng dần dần có rồi.

Bây giờ anh tuyệt đối không phải là ông chồng ăn bám của em nữa rồi.

Em hãy nhìn biểu hiện của anh một tuần, nếu như trong một tuần biểu hiện của anh tốt, em cho anh sờ một chút có được không? Dù sao anh cũng đã từng sờ rồi, không sao cả, anh chắc chắn sẽ có trách nhiệm với em.

Chúng ta là vợ chồng, chúng ta sớm muộn gì cũng phải làm chuyện đó rồi sinh con nữa”.
“Tôi đã có Tiểu Bình An rồi, trước giờ chưa từng muốn sinh con.

Nếu như anh thật sự muốn làm gì đó với tôi, tôi cho anh thời gian biểu hiện hai tuần, một tuần quá ngắn”, Hiên Tịnh Vũ yên lặng một lát, đột nhiên nói với Lý Thiệu Minh.
“Thật sao?” Lý Thiệu Minh trợn tròn mắt, trong lòng dâng lên cảm giác khác thường.
“Ừ”, Hiên Vũ Tịnh khẽ thở dài.
Cô đã gả cho người đàn ông này rồi, cô làm sao có thể không bị anh lợi dụng sờ soạng chứ? Cho dù cô có thể giữ được một năm, vậy hai năm, ba năm sau thì sao? Cô đã là vợ của anh, dưới sự áp bức của anh, cô quyết định nghe theo số phận.


Anh cứu cô, vậy cô sẽ thật sự coi anh là chồng.
Trước nay Hiên Tịnh Vũ không thích dài dòng, số câu trò chuyện với người khác đều có hạn.

Nhưng đối mặt với người đàn ông này, cô phát hiện bản thân dần dần mất đi năng lực phản kháng.
Sáng sớm nay, bầu không khí trong ngôi nhà nhỏ của Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ vô cùng hài hòa.

Tiểu Bình An đã bị anh chinh phục, còn Hiên Tịnh Vũ cũng sắp bị anh chinh phục nốt.

Vì để biểu hiện cho tốt, sau hai tuần có thể lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ lần nữa và phát triển mối quan hệ với cô, biểu hiện của anh sáng nay cực kì tốt.

Quan tâm mẹ con Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An, ân cần hỏi han hai người bọn họ, ăn xong bữa sáng chủ động làm việc nhà, lái xe tải nhỏ đưa Tiểu Bình An đến trường.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh cả đêm không ngủ, Hiên Tịnh Vũ cảm thấy rất bất lực.

Một nơi khác, trong buổi tiệc khiêu vũ của giới thượng lưu ở Bắc Mễ.
Một người trẻ tuổi giống y hệt Lý Thiệu Minh đang đi cùng một nhóm thanh niên mặc vest, mắt anh ta dán chặt vào một cô gái tóc vàng xinh đẹp trong bữa tiệc.
“Đội trưởng, cô gái kia là cô chủ thứ ba của gia tộc Davis, một trong hai mươi gia tộc đứng đầu trong bảng xếp hạng Forbes.

Trước kia từng vài lần ôm anh, nếu anh có hứng thú với cô ấy thì có thể dễ dàng có được”, một thanh niên khẽ nói.
“Ồ? Cũng được đấy”, người thanh niên mặc quân phục đại tướng, khẽ ɭϊếʍ môi, trêи mặt nở nụ cười ɖâʍ ɖu͙ƈ đi về phía cô gái tóc vàng xinh đẹp….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận