Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy


Chương 216
Thực ra, cô thực sự trông không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh tú, một Mắt Biếc mơ hồ trong veo sáng ngời, giống như ngọc thạch thuần khiết nhất, đôi môi như mật hoa oánh nhuận, chín mọng như quả mật đào, tỏa hương thơm mê người.

Diệp Diệp Sâm không khống chế được, ánh mắt lại tối sầm lại…
Mộc Vân: “.

.

Mắt nhìn người đàn ông càng ngày càng gần mình, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Daddy, ba không sao chứ?”
Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh của một đứa trẻ đột nhiên từ tầng dưới truyền đến, còn có tiếng động chạy lên bằng đôi chân nhỏ bé.

Là con trai?!

Mộc Vân lập tức hoàn hồn trở lại, thật vất vả đẩy người đàn ông trước mặt ra, cô từ người anh té xuống, cũng không để ý bản thân có đứng vững hay không, người đã giống như có tật, ngay lập tức hốt hoảng từ trong cánh cửa này xông ra ngoài.

Diệp Diệp Sâm: ”…”
Mặc Hi vừa chạy lên: *…* Xong rồi, hình như làm phiền đến chuyên tốt của daddy và mommy rồi, làm sao đây?
Cậu bé nhận thức vô cùng tốt, biết chuyện gì đang xảy ra ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của mommy và daddy, ngay lập tức, cậu bé đấm ngực dậm chân, không nên chạy lên làm hỏng chuyện tốt của daddy và mommy.

“Daddy, cái đó… Con thực sự không có chuyện gì, hai người tiếp tục, tiếp tục đi…”
Cậu bé quyết định làm như không thấy, vẫy vẫy tay nhỏ, lập tức xoay người lại đi xuống.

Mộc Vân ở tầng trên nhìn thấy, lập tức vừa xấu hố vừa tức giận, mặt nhỏ đỏ bừng đến nỗi có thể nhỏ ra máu.

“Mặc Hi, con nói vớ nói vẩn cái gì vậy? Chúng ta… Chúng ta không có việc gì, con đợi mẹ, đừng đi”
Cô trực tiếp lao xuống, đuổi theo nhóc con này.

Còn người đàn ông trên lầu, tuyệt đối không dám nhìn một cái nữa.


Không dễ dàng gì chạy xuống, con trai sớm đã vào phòng Diệp Minh Thành, hóa ra hai đứa nhỏ đã dậy từ lâu, vừa rồi mới đi lên, chính là muốn hỏi daddy về chuyện hôm nay ai đưa bọn họ đi nhà trẻ.

A, nhà trẻ!
Mộc Vân nhìn thấy hai đứa nhỏ xách cặp đi học, liền nhớ tới con gái của mình, vì vậy ngay lập tức chạy về phòng mình.

“Ninh Dương, Ninh Dương.

.


““Mommy, Ninh Dương ở đây, mommy, có phải mẹ thuyết phục daddy rồi hay không? Daddy có cho con đi nhà trẻ không?”
Bé cưng Ninh Dương đã đợi ở trong phòng rất lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng của mommy, ngay lập tức ngừng chơi với búp bê, nhảy xuống khỏi giường mở cửa cho mommy.

Mộc Vân: *…”
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy mong đợi và khao khát này xuất hiện trước mặt mình, Mộc Vân nhất thời không biết phải nói gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận