Nhưng có một thông tin lần này A Nhất đưa đến chắc chắn sẽ làm Trác Tư Sở đau lòng hơn.
Vấn đề này không thể giấu diếm và cô ta hơn ai hết là người có quyền biết rõ.
Nghe tiếng bước chân,không cần quay người, Trác Tư Sở cũng biết đó là ai.
Vì đã một khoảng thời gian lâu rồi,Bạch Thiển ít trở về ngôi nhà này,nhất là căn phòng này.
.
Nên không cần nhìn qua cũng biết rõ, thời gian gần đây chỉ có A Nhất là người lui đến chăm sóc lo lắng cho cô ta mà thôi.
.
Trác Tư Sở xoay người sắc mặt phờ phạt trông thấy.
- Có chuyện gì sao?
A Nhất gật đầu,lấy trong túi áo ra một bịch ni lông nhỏ trong đó chứa đựng một nút áo.
.
Đưa đến trước mặt cô ta.
- Hai ngày trước, Malee dọn vệ sinh phòng của ông chủ, phát hiện có vật này nằm ở trong kẹt góc giường.
Rõ ràng lần trước phía cảnh sát cho lục soát kĩ lưỡng,chẳng lẽ do rơi vào nơi kẹt hẹp quá khuất nên khó thể tìm thấy vật này.
Bàn tay Trác Tư Sở run run cầm lấy vật chứng trên tay A Nhất.
.
Miệng há hốc,nước mắt ùa ra lăn dài trên má.
.
- Khốn nạn.
.
khốn nạn mà.
.
Làm sao cô ta không nhìn ra nút áo này là của ai, đây chính là nút áo trên chiếc áo khoác do chính tay cô ta lựa chọn mua cho Bạch Thiển.
Ông ta cũng rất vừa ý và thường xuyên sử dụng.
Ngày hôm đó lúc ba cô ta mất, Trác Tư Sở cũng nhớ rất rõ Bạch Thiển đã từng mặc chiếc áo khoác này.
.
Trời ơi,sao ông ta có thể tàn nhẫn máu lạnh như vậy.
.
A Nhất bước đến,tay chân có chút không biết đặt đâu.
Suy nghĩ một chút, gượng gạo xoa nhẹ lên đôi vai đang run rẩy của Trác Tư Sở.
- Cô bình tĩnh đi, tình hình hiện giờ không có lợi cho chúng ta.
Đợi thêm một thời gian nữa,tôi sẽ khiến hắn ta trả giá.
.
Thân thể như mất cả sức lực,Trác Tư Sở thửng thờ ngồi lên ghế.
.
- Tôi muốn Bạch Thiển phải trả giá,tôi muốn hắn sống không bằng chết.
.
Cô ta nói trong uất nghẹn đến tận cùng,bàn tay như muốn bóp nát nút áo nghiến ra từng mãnh.
.
A Nhất gật đầu an ủi,tiếp tục nói thên.
- Cô còn nhớ người giúp việc tên Sachen không?
Chân mày Trác Tư Sở nhíu lại,sao không nhớ rõ,bà ta là người đem thức ăn lần cuối cùng vào cho ba cô ta mà.
- Thế nào?
A Nhất lắc đầu.
- Chết rồi, cách đây ba ngày,bị xe tông.
.
Khuôn mặt Trác Tư Sở tái mét, chắc chắn bà ta có liên quan đến cái chết của ba cô.
Ngu ngốc cách mấy cũng có thể hiểu đây không phải là cái chết bình thường.
Rõ ràng là giết người diệt khẩu thì làm sao tìm ra chứng cứ để điều tra.
A Nhất muốn mở miệng khuyên cô ta phải bình tĩnh nhất có thể,chỉ là lúc này điện thoại của anh ta liền reo lên.
.
Bấm nhận cuộc gọi, chẳng biết đối phương nói gì, ánh mắt A Nhất lóe lên tia sáng.
Vừa cụp máy, A Nhất vội nói với Trác Tư Sở.
- Đã tìm được Kiến Trung rồi.
Trác Tư Sở như tìm lại được tia sáng hi vọng, cô ta vội đứng dậy.
- Thật sao, anh.
.
anh đến đó ngay đi.
A Nhất gật đầu không chần chừ thêm nữa, liền nhanh chân rời khỏi phòng.
.
____________
Lúc Bạch Tư Vũ đang ở trong lớp học chuẩn bị vào tiết cuối.
Bất giác điện thoại trong giỏ xách run lên, đây là chiếc điện thoại chỉ khi nào cần dùng đến cô mới sử dụng.
Số điện thoại này chỉ có hai người biết,một là Lục Hạo hai là người kia.
Quả nhiên là số điện thoại từ người kia, Bạch Tư Vũ trông mong tin tức từ người này từng ngày.
Sau khi ra ngoài nhận cuộc gọi, tay chân Bạch Tư Vũ hơi cuống lên.
Cô vội vàng chỉ kịp lấy cặp sách, dùng giấy ghi ra vài chữ để trên bàn giáo viên rồi rời đi.
.
Bạch Tư Vũ ngồi trên taxi nhìn lại dòng tin nhắn vừa gửi đến là địa chỉ nơi Kiến Trung đang có mặt.
.
Trong lòng lo lắng bất an, Bạch Tư Vũ chờ đợi ngày này rất lâu lắm rồi.
Cô hồi họp hối thúc bác tài.
.
- Bác ơi chạy nhanh một chút nữa được không?
Bác tài có chút hoài nghi nhìn qua kiến hậu, tại vì địa chỉ cô đưa là một nhà kho ở ngoại ô, nơi đó thường xuyên xảy ra nhiều án mạng.
Tại sao một cô gái yếu ớt như thế lại muốn đến nơi quỷ dị như vậy.
Nhưng tài xế không hỏi thêm,chỉ tăng tốc nhanh hơn một chút.
????⬅️⬅️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...